Nhưng dù cho không làm hại đến nghĩa phụ của hắn, như vậy mục đích của Ngô Chính có phải hay không cũng là vì Đồ Long đao!? Tạ Tốn vẫn luôn xem trọng bảo đao này hơn tính mạng của mình, nếu như Ngô Chính muốn cướp lấy không phải là giữa hai người sẽ xảy ra tranh chấp mâu thuẫn lẫn nhau hay sao!?
Đây là điều mà Trương Vô Kỵ không muốn nhìn thấy nhất, càng không muốn để điều này xảy ra.
“ Suốt hai năm qua ta chứng kiến nhiều nhất là những đứa trẻ như ngươi, bị bức đến tan nhà nát cửa... ”
Ngô Chính thần sắc bỗng nhiên có phần lăng lệ, chậm rãi đi đến bên cạnh Trương Vô Kỵ ngồi xuống, vỗ vai hắn nói:
“ Việc mà ta muốn làm là tốt cho những đứa trẻ như ngươi, tốt cho nghĩa phụ của ngươi, tin tưởng ta! ”
“ Ngô đại ca... ”
Nghe xong lời nói lại trông thấy ánh mắt quyết đoán kiên định của Ngô Chính khiến Trương Vô Kỵ phút chốc trở nên thất thần.
Mặc dù Trương Vô Kỵ không biết Ngô Chính là đang muốn làm chuyện gì nhưng từ khí khái cho đến lời nói của hắn tựa hồ đó là một loại trách nhiệm không thể thoái thác.
Hơn nữa Trương Vô Kỵ trong thâm tâm luôn sùng bái tôn kính Ngô Chính, chưa kể những việc Ngô Chính làm xuyên suốt hai năm qua cũng để Trương Vô Kỵ khâm phục không thôi.
Cho nên mỗi lời nói ra từ chính miệng Ngô Chính nói ra để Trương Vô Kỵ đều không một chút nghi ngờ.
“ Đệ tất nhiên là tin tưởng Ngô đại ca! ”
Trương Vô Kỵ ánh mắt trở nên quyết đoán không còn lúng túng như trước đó, tựa hồ đã có cho mình một quyết định khó khăn.
Kế bên Ngô Chính không nóng lòng hối thúc, chỉ là yên lặng chờ đợi Trương Vô Kỵ tự mình nói ra.
“ Nghĩa phụ của đệ đang ẩn náu ở... Băng Hỏa đảo! ”
Không để Ngô Chính thất vọng, Trương Vô Kỵ đã chọn cách tin tưởng hắn, đồng thời cũng nói ra tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn.
Nhưng để Ngô Chính dở khóc dở cười là Băng Hỏa đảo... ở đâu!?
Ngô Chính làm người xuyên việc tất nhiên có ưu thế của mình, hắn là biết được Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn ẩn náu ở Băng Hỏa đảo, nhưng cũng chỉ là biết được cái tên mà thôi.
Trong nguyên tác Kim Dung tiền bối không một chút chỉ điểm rõ ràng Băng Hỏa đảo vị trí cụ thể là ở nơi nào, bởi vậy Ngô Chính mới nhọc công đến tận đây truy vấn Trương Vô Kỵ.
Nếu như Ngô Chính biết được Băng Hỏa đảo địa điểm ở đâu, hắn sớm đã đến đó kiến thức một chút Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn hình dáng là như thế nào.
“ Ngô đại ca, người là làm sao? ”
Trông thấy Ngô Chính cứ thế thẫn thờ nhìn mình, Trương Vô Kỵ không khỏi buộc miệng hỏi han.
“ Không có chuyện gì, ngươi có biết Băng Hỏa đảo địa điểm cụ thể? ”
Ngô Chính liền chỉnh đốn lại tâm trạng, rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi thăm.
“ Băng Hỏa đảo ở vùng cực bắc ”
Trương Vô Kỵ không nghỉ ngợi liền đáp lời.
“ Ngô đại ca hay là mang đệ đi cùng, đệ cũng rất nhớ nghĩa phụ... ”
Trương Vô Kỵ vừa nói vừa hoài niệm đến chuyện cũ trước đây, thần sắc bỗng nhiên thương tâm rưng rưng ngấn lệ.
“ Không được, chuyện này quá mức hệ trọng, mang ngươi cùng đi có thể sẽ gặp nguy hiểm! ”
Ngô Chính lập tức thẳng thừng từ chối.
Bên người hắn lúc này còn có một tiểu nha đầu Chu Chỉ Nhược đã là đủ để níu chân rồi, lại thêm một tên tiểu tử Trương Vô Kỵ nữa thì khác nào khiến Ngô Chính trở thành một cái bảo mẫu trông coi trẻ nhỏ!?
Thật không ra thể thống gì cả, nhất quyết không thể mang theo Trương Vô Kỵ cùng đi với hắn được!
Trương Vô Kỵ nghe xong có chút buồn tủi nhưng rồi phút chốc liền lấy lại tinh thần, lại cố gắng hỏi han Ngô Chính:
“ Ngô đại ca sẽ mang nghĩa phụ trở về trung nguyên sao? ”
Ngô Chính trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ, trong lòng tự hỏi “ tiểu tử này từ khi nào lại nhiều chuyện như vậy!? ”, nhưng ngoài mặt vẫn rất nhẫn nại đối đáp:
“ Ừm, ngươi sẽ có cơ hội gặp lại nghĩa phụ của mình, an tâm, ta có thể bảo đảm an toàn cho hắn! ”
“ Đa tạ Ngô đại ca! ”
Trương Vô Kỵ trong lòng thổn thức khôn nguôi, hắn thực sự rất mong chờ được gặp lại Tạ Tốn.
Từ khi phụ mẫu mất đi, Trương Vô Kỵ mỗi ngày đều là nhớ nhung hoài niệm những năm tháng khi còn sinh sống ở Băng Hỏa đảo.
Một hồi hai người lại tiếp tục trò chuyện, bên cạnh đó Ngô Chính cũng rất kỹ lưỡng thăm hỏi vị trí cụ thể của Băng Hỏa đảo.
Say sưa mãi miết tán gẫu với nhau, chớp mắt sắc trời đã chập tối dần trở về đêm, Trương Vô Kỵ cũng trở về gian phòng của mình.
Trong lúc đó, Ngô Chính cùng nhị nữ cũng có cho mình chỗ ở riêng biệt, nghỉ ngơi tại núi Võ Đang yên bình trôi qua một đêm.
Sáng hôm sau Ngô Chính, Đông Phương Bạch và Chu Chỉ Nhược sau khi tạm biệt Trương Tam Phong và Trương Vô Kỵ liền khẩn trương ly khai núi Võ Đang.
Ba người tìm đến một tòa thành phụ cận mua lấy một chiếc thuyền thật lớn với tiện nghi đầy đủ, đồng thời còn thuê một tên thủy thủ để điều khiển chiếc thuyền của mình.
Sau khi giải quyết vấn đề lương thực và nước uống dự trữ đề phòng bất trắc, mọi người liền không chậm trễ khởi hành tiến về hướng cực bắc.
-------------
Một tháng sau.
“ Ca ca, mau đến đây nhìn xem, núi lửa thật đẹp a ”
Bên trên chiếc thuyền, Chu Chỉ Nhược chạy đến mũi thuyền hai tay nắm lấy lan can, trông về phía trước mà hô lên.
Chỉ thấy phía trước cách đây không bao xa trên một hòn đảo, một ngọn núi lửa với dung nham còn đang tan chảy nhiệt độ lan tỏa sang xung quanh khiến không gian quanh ngọn núi tựa như dập dờn chuyển động theo.
Mà kỳ lạ chính là một vùng quanh đó vẫn là băng tuyết dày đặc bao phủ mà không bị nhiệt độ cao làm tan chảy.
“ Băng hỏa giao thoa... Băng Hỏa đảo! ”
Lúc này Ngô Chính từ phía sau Chu Chỉ Nhược chậm rãi đi đến, mỉm cười trìu mến tay xoa đầu nàng.
“ Chúng ta đến rồi... ”
Hơn một tháng qua, cuộc sống của ba người trên con thuyền trôi dạt giữa biển khơi rất không tệ, mọi thứ rất yên bình êm ả trôi qua không có quá nhiều vướng bận đan xen, để Ngô Chính trong tâm rất trân quý những tháng ngày này.
Nhưng là lúc bấy giờ đã đến được nơi cần đến, Băng Hỏa đảo đã ở ngay trước mặt, cũng là lúc Ngô Chính nên đặt xuống phần kia tâm tư muốn hưởng thụ an bình ngày tháng.
Thuyền cập đến hòn đảo dừng lại, Ngô Chính ba người cùng nhau đi xuống, để lại con thuyền đã thả neo gần bờ cho tên thủy thủ kia trông coi.
“ Chúng ta nên đi đâu? ”
Đông Phương Bạch trên người vẫn là y phục mỏng manh tựa hồ đã cái lạnh nơi này không một chút ảnh hưởng tới nàng.
Bên cạnh đó Ngô Chính cũng là tương tự, chỉ có mỗi Chu Chỉ Nhược là khoát lên mình tấm lông thú dày cượm cồng kềnh che đi thân thể mảnh mai của nàng.
“ Ta làm sao mà biết nên đi đâu!? Cứ để hắn tự đến tìm chúng ta là được ”
Nhìn phía trước mênh mông một màu trắng xóa bao phủ rất khó phân biệt được phương hướng, Ngô Chính cước bộ vẫn rất từ tốn chậm rãi tiến đến phía trước.
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.