Về phía Tạ Tốn càng là hiếm khi có thể minh bạch được Ngô Chính nói gì, lúc này lại mở miệng tán đồng: “ Tiểu tử ngươi nói rất có đạo lý, ta cũng không quá thiết tha với cái ghế giáo chủ, chỉ cần tốt cho bản giáo ta tất nhiên sẽ không phản đối ”
Người ngay nói chuyện thẳng, Tạ Tốn mở mồm liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề không vòng vo dài dòng như Dương Tiêu và Ngô Chính hai người, mà thực chất Tạ Tốn đây là muốn nói cho Dương Tiêu nghe mà thôi.
Trông thấy Dương Tiêu vẫn còn trầm mặc chưa sáng tỏ, Ngô Chính đã không còn lời nào để khuyên bảo, dù sao hắn cũng không phải là người của Minh giáo, tất cả lời nói ý kiến của hắn muốn đóng góp cho Minh giáo đều chỉ mang tính chất dùng để tham khảo, không có giá trị thực quyền.
Lúc này Dương Tiêu nhất thời không thể mở lời đối đáp, lẳng lặng đi đến bên cạnh cửa số, một tay khoanh trước ngực, một tay vuốt cầm mà nghiền ngẫm, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống con đường đi lại trong thôn xóm, chỉ thấy đôi ba thôn dân đi đi lại lại tương đối vắng vẻ.
Bỗng nhiên Dương Tiêu trông thấy từ đằng xa cửa khẩu tiến vào thôn, lúc bấy giờ xuất hiện một nhóm ba người không mấy xa lạ, đó là một lão hòa thượng Không Văn thần tăng và hai tên đạo sĩ đồng hành với nhau.
“ Lão hòa thượng, đến rồi! Còn có hai tên đạo sĩ Võ Đang ” – Dương Tiêu có chút sững sốt quay sang Ngô Chính và Tạ Tốn thấp giọng nói.
Nghe được Ngô Chính và Tạ Tốn tức khắc trở nên khẩn trương, Ngô Chính nhanh miệng nói: “ Mau bế khí, lão trọc lừa kia tu vi đã đạt đến tuyệt thế đỉnh phong, khí cảm rất lợi hại ”
Song Ngô Chính vội vã có chút loạng choạng đi đến chỗ Dương Tiêu, ngoái đầu qua cửa sổ nhòm ra quan sát.
“ Danh tính: Tống Viễn Kiều, tu vi: tuyệt thế trung kỳ ”
“ Danh tính: Ân Lê Đình, tu vi: tuyệt thế sơ kỳ ”
Ngay sau khi dùng Thuật Thăm Dò, Ngô Chính liền thu người vào trong, đôi chân lại nghiêng vẹo loạng choạng muốn ngã, tựa hồ toàn thần vô lực vẫn chưa phục hồi được bao nhiêu.
“ Ngô thiếu hiệp, ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, Không Văn lão hòa thượng kia chưa chắc đã phát hiện được chúng ta ” – Dương Tiêu nhanh tay đỡ lấy Ngô Chính, lại lạc quan nói.
“ Phái Võ Đang tại sao lại đi cùng với lão đầu trọc kia? ” – Một bên Tạ Tốn vẫn rất bình tĩnh, nói ra nghi vấn.
Trở về chiếc giường của mình, Ngô Chính ngưng thần khẩn trương động não, gấp gáp suy diễn tìm biện pháp thích ứng phòng trường hợp tồi tệ nhất xảy ra, lúc này lại quay sang nói: “ Có thể là tình cờ gặp, hoặc cũng có thể là cố ý đến giúp đỡ ta! ”
“ Ngô thiếu hiệp có quen biết với người của Võ Đang? ” – Dương Tiêu nhanh trí nhận ra vấn đề, buột miệng hỏi thăm.
“ Ừm, có chút thân tình ” – Ngô Chính gật đầu đáp lời.
Có thể nói là Ngô Chính có ân đối với Trương Tam Phong và Trương Vô Kỵ, chưa kể còn có mối quan hệ rất thân thiết với hai người này, cho nên không có lý do phái Võ Đang sẽ ra tay giúp đỡ Không Văn thần tăng truy giết Ngô Chính, hơn nữa trước đó Trương Tam Phong cũng không phản đối cách làm này của Ngô Chính.
“ Nói vậy hai tên đạo sĩ kia chỉ là tình cờ gặp? ” – Tạ Tốn thấp giọng nghi vấn.
Ngô Chính không đáp lời, lại tiếp tục trầm mặc nghiền ngẫm, một bên đó Dương Tiêu lại lên tiếng nhắc nhở: “ Lão hòa thượng và hai tên đạo sĩ kia sắp đi về hướng này! ”
Tạ Tốn lại quay sang Ngô Chính hối thúc: “ Tiểu tử, ngươi thường ngày tài trí, lúc này không có biện pháp nào sao? ”
“ Có, phái Võ Đang nếu biết ta gặp bất trắc nhất định sẽ không bàng quan, nếu nghĩ theo chiều hướng tích cực thì hai tên đạo sĩ kia tìm đến đây có thể là vì đảm bảo giữ lại mạng sống của ta! ” – Ngô Chính bình thản phân tích.
Từ khi hắn mang theo Tạ Tốn trở về trung nguyên thì việc đầu tiên hắn làm chính là rêu rao khắp nơi Tạ Tốn cùng với Đồ Long đao lại tái xuất giang hồ, đồng thời cũng không hề che giấu tung tích và hành vi của mình trong lúc đó, vì vậy cho dù là bất cứ ai tìm đến được thôn xóm hẻo lánh này để truy bắt Tạ Tốn cũng không một chút bất ngờ.
Mà trước kia Ngô Chính cố ý giúp đỡ Thường Ngộ Xuân, Hồ Thanh Ngưu, Kỷ Hiểu Phù, Trương Vô Kỵ và Trương Tam Phong mục đích trong đó chính là để phòng trường hợp rơi vào tình cảnh như bây giờ, có thể cầu may người của Minh giáo và Võ Đang kịp thời đến tương cứu, đồng thời cũng là để gián tiếp chen ngang một tay thao túng hai cái thế lực khổng lồ này nhằm tác thành cho kế hoạch của hắn.
Bây giờ sắp xếp của Ngô Chính từ trước có thể là đã bắt đầu phát huy tác dụng của mình, ngoại trừ Dương Tiêu kịp thời cứu hắn một mạng, còn có cả người của phái Võ Đang cũng đã vào cuộc xuất hiện ở đây, hai tên đạo sĩ kia hẳn là đến giúp đỡ giữ lại mạng sống của hắn, ngoài ra Ngô Chính không tìm được nguyên do nào khác.
“ Rất có thể, Ngô thiếu hiệp đi cùng với Tạ huynh tung tích bây giờ đã phát tán khắp nơi trên giang hồ, người của Võ Đang có thể tìm được đến tận đây cũng không phải là không khả năng, nếu Ngô thiếu hiệp được an toàn, ta cũng có thể dễ dàng mang theo Tạ huynh lẫn trốn truy sát! ”
Dương Tiêu nghe qua lời nói liền có thể minh bạch Ngô Chính ý định đang muốn làm gì, lúc này vội mở lời khuyên nhủ, dù sao nói về tình về lý Ngô Chính cũng đã giúp đỡ bọn hắn rất nhiều, Dương Tiêu là muốn lại liên lụy đến Ngô Chính.
“ Không sai, tiểu tử ngươi không cần phải đi cùng với chúng ta! ” – Tạ Tốn cũng tán đồng với lời nói của Dương Tiêu.
Nhưng là Ngô Chính thì ngược lại không nghĩ như vậy, lúc này lại loạng choạng nghiêng ngã đi đến cạnh cửa sổ, nhoái đầu ra hướng về phía lão hòa thượng và hai tên đạo sĩ đã tiếp cận đến nơi, lớn tiếng hô lên:
“ Tống Đại Hiệp, Ân Lục Hiệp, không biết hai vị tại sao lại đến đây? ”
“ Ngô thiếu hiệp!? ”
“ Tiểu tử, ngươi... ”
Dương Tiêu và Tạ Tốn đồng thời sững sốt buột miệng thốt lên, cách làm này của Ngô Chính chẳng khác nào là muốn... sinh tử chi giao cùng bọn hắn!? Nhưng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, hà tất phải như vậy!?
Không Văn thần tăng cùng Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình đang nhàn nhã cước bộ tán gẫu, nghe được tiếng kêu gọi, theo phản xạ liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên kia đường quán trọ lầu hai, phía sau ô cửa sổ, một tên thiếu niên thần sắc trên gương mặt nhợt nhạt xanh xao đang ngoái đầu nhìn xuống, đồng thời ánh mắt giao nhau.
“ Là nghiệt súc nhà ngươi!? ” – Không Văn thần tăng đột nhiên giận dữ quát lên.
Trông thấy như vậy, Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình liền minh bạch thiếu niên trước mắt này là ai.
Có thể khiến Không Văn thần tăng thường ngày ôn hòa điềm đạm lúc này lại trở nên bừng bừng tức giận, chỉ có thể là người đã cứu thoát Tạ Tốn trước mắt lão ta, đồng thời còn tiêu diệt toàn bộ cao tầng phái Không Động, tên thiếu niên này hẳn là... Lục Mạch Kiếm Tiên, Ngô Chính!?
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.