Bổ Nguyên Đan dược lực mang đặc tính ôn dịu lan tỏa không hề theo cách thô bạo bùng nổ như mọi khi Ngô Chính hối đoái phục dụng các loại đan dược có cùng tính chất khôi phục và tăng cường tu vi, quả nhiên là tiền nào thì của nấy, không thể so sánh a.
Cứ thế không biết đã bao lâu thời gian trôi qua, trong cánh rừng u tĩnh bầu không khí dần trở nên ẩm ướt, từng đoàn sương mù tựa như vân vụ giăng lên che khuất đi tầm nhìn, để ánh lửa trại dập dờn trong sương đêm lấp lóe dần vụt tắt.
Một tia nắng ban mai đột ngột xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi vào mi mắt thiếu niên đang bất động khoanh chân bên trong túp lều.
Người thiếu niên tựa như cảm nhận được hương vị ấm ấp, đôi mắt khép hờ chậm rãi mở ra, tinh quang linh động như có như không khẽ chập chờn trong đôi ngươi đen nhánh, sắc mặt trở nên hồng hào lấp lóe một tia tiếu dung.
“ Tuyệt đỉnh hậu kỳ! điểm sát lục xem như không quá uổng phí ”
Ngô Chính nhẹ nhàng bước ra khỏi túp lều, ưỡn mình vươn vai, tham lam hít vào trong phổi, tận hưởng bầu không khí trong lành ban mai.
Cảm nhận được cỗ lực lượng quen thuộc trong cơ thể, Ngô Chính tâm tình tựa hồ có chút háo hức, không để ý đến môi trường xung quanh, năm ngón tay đã khép lại với nhau tạo chưởng thế, nội lực bên trong đan điền thông qua các huyệt đạo kinh mạch khẽ vận chuyển, kình lực ngưng tụ thành hình, toàn lực nhất chưởng đánh về phía trước.
Oànhhh...
Chưởng lực cương mãnh bá đạo nghiền nát tất cả các vật cản trên đường nó đi qua, đủ các loại thực vật cây cối chằng chịt, côn trùng động vật trong chớp mắt tựa như tan biến hóa thành cát bụi trở về hư vô, đồng thời xới tung cả mặt đất khuấy lên bụi bậm mịt mờ, làm nhơ bẩn bầu không khí trong lành của sớm mai.
Tận nơi thật sâu trong khu rừng nguyên thủy, lúc bấy giờ lại có thêm một con đường mòn có thể dễ dàng đi qua.
Động tĩnh ầm ĩ vừa rồi tình cờ cũng đánh thức mọi người dậy, lúc này đều từ trong túp lều riêng biệt của mình đi ra.
“ Tiểu tử, ngươi không muốn ngủ nữa thì cũng không cần phải phá giấc ngủ của người khác a ” – Tạ Tốn thần sắc kinh hỉ, nhưng trong miệng thốt ra lời trách cứ.
Ngô Chính quay sang tươi cười đáp lời: “ Ha ha, cảm giác có lại lực lượng thật tuyệt, ta chỉ là không kìm chế được xúc động mà thôi! ”
“ Chúc mừng Ngô thiếu hiệp lại trở về trạng thái đỉnh phong, thời gian tới chúng ta lại có chỗ dựa vào a ” – Đồng thời điểm Ân Lê Đình cũng đi đến, hào hứng khoát tay chúc mừng.
Ngược lại Dương Tiêu thì há mồm trợn mắt, có chút thất thố nói: “ Ngô thiếu hiệp, ta còn nhớ hôm qua ngươi còn không lưu động nổi một tia nội lực, mới qua một đêm liền có thể bình phục rồi!? ”
Ngô Chính nhún vai hài hước đáp: “ Chỗ này cảnh sắc có chút đẹp mắt, để ta tâm tình rất thư thái, ngủ qua một đêm liền đã bình phục trở lại rồi! ”
Nghe xong mọi người dựa theo phản xạ, ánh mắt láo liên quan sát tứ hướng xung quanh, ngoại trừ lối mòn xấu xí do Ngô Chính lỡ tay làm ra, thì ba phương đều là cây cối rậm rạp um tùm, nào có một chút gì gọi là cảnh sắc!?
Sau đó mọi người lại đồng loạt trợn mắt nhìn lấy Ngô Chính, tựa như là nhìn một loại yêu nghiệt quái thú nào đó, nhất định không phải là con người.
“ Khụ khụ, ta định bắt vài con thú nhỏ làm bữa sáng cho các người, nhưng mà vừa rồi... ”
Lúc này từ phía hậu phương, Tống Viễn Kiều hắng giọng chen ngang, trông sắc mặt của hắn có chút dở khóc dở cười, vô cùng bất đắc dĩ nhìn lấy Ngô Chính trong mắt.
“ Không có vấn đề, chúng ta đều là người luyện võ, võ công tuy không tính thượng thừa nhưng cũng không phải quá kém, nhịn ăn vài hôm cũng không sao! ” – Ân Lê Đình tâm trạng tựa hồ rất không tồi, mở lời khuyên giải.
“ Nhìn xem, đây là cái gì? ”
Ngô Chính khẽ ngửa hai bàn tay tụm lại với nhau, tức khắc liền xuất hiện mấy cái bao nhỏ, bên trong đều là lương khô mà Ngô Chính thường ngày luôn luôn dự trữ trong người, đề phòng bất trắc xảy ra.
Dù sao làm một cái cao thủ võ lâm, có thể chết vì bị người ám toán, chết vì dã thú trong rừng rậm, hoặc thậm chí là trượt chân ngã xuống vực mà chết, nhưng tuyệt đối không thể chết vì thiếu lương thực được, hiển nhiên Ngô Chính là không thể chấp nhận được cái chết cẩu huyết này.
Trông thấy mấy cái bao lương thực bỗng nhiên xuất hiện trong tay Ngô Chính, tựa như là ảo thuật gia tài ba ngang nhiên giữa chốn đông người biểu diễn, không khỏi khiến bốn người lại một lần nữa sững sốt ngây ngẫn, trợn mắt há mồm.
Đồng hành cùng Ngô Chính quả thực là ngày ngày đêm đêm đều được khai thông nhãn quan, mở rộng tầm mắt a!
“ Thơ thẫn cái gì? Các ngươi không ăn, ta tự mình ăn là được! ”
Không để ý đến mấy người còn đang thất thần chưa tỉnh, Ngô Chính tự mình trở về chỗ lửa trại, nhặt một hòn đá lớn làm ghế ngồi, thản nhiên ngấu nghiến đống lương khô trên tay.
Giữa đám người “ có mắt như mù ”, Tạ Tốn ngược lại tuy mù mà sáng, lúc này liền đến cạnh Ngô Chính ngồi bệt xuống mặt đất, nhanh tay dành lấy phần ăn của mình.
“ Tạ huynh, ngươi ăn từ từ a, chừa lại cho ta! ” – Dương Tiêu thất hố hô lên.
“ Của ngươi đây! ”
Tạ Tốn ném một bao nhỏ lương khô sang cho Dương Tiêu, sau đó không nói một lời nào, lại ném thêm hai bao sang cho hai người Tống Viễn Kiều.
Bắt lấy bao lương thực, hai người Tống Viễn Kiều đột nhiên có chút ngẫn người, nhưng chỉ trôi qua tíc tắc, hai người đồng thời mỉm cười, nhặt lấy hòn đá lớn gần đó đi bên lửa trại ngồi xuống.
Ngô Chính trông thấy trong mắt cũng âm thầm mỉm cười, hành động này của Tạ Tốn tuy là nhỏ nhặt không đáng chú ý, nhưng là ý nghĩa bên trong lại có phần rất trọng đại.
Tạ Tốn đây là muốn nhận đồng hai người Tống Viễn Kiều thuộc về chính phái danh môn làm bằng hữu, ngược lại hai người huynh đệ Tống Viễn Kiều cũng không từ chối hảo ý kết giao.
Sở dĩ bốn người có thể trải qua một đêm yên bình không có chuyện gì xảy ra, chính là nhờ Tống Viễn Kiều suốt đêm không ngủ mà canh chừng, hơn nữa vì để tránh tạo ra động tĩnh quá lớn làm phiền mọi người yên giấc, Tống Viễn Kiều còn là chủ động đi xa mấy vòng xung quanh xua đuổi dã thú lăm le rình rập, đồng thời cũng là để tránh xảy ra trường hợp tứ phía bị dã thú bao vây, không thể dùng sức một người chống cự.
Tuy là hôm qua Tống Viễn Kiều lời lẽ ngay thẳng để mọi người có chút hiềm khích với nhau, nhưng hành động của hắn lại hoàn toàn trái ngược với lời nói của mình.
Võ Đang Thất Hiệp cho dù mỗi người mỗi tính cách, nhưng bản sắc nghĩa hiệp vốn dĩ là được nung nấu chảy trong huyết mạch chưa bao giờ khô kiệt, lời nói bên ngoài dù là cứng rắn phản cảm đến đâu, nhưng lương tâm vẫn luôn còn đó không thẹn.
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.