Từ trên sắc mặt âm trầm đen xì của hắn, bất cứ ai nhìn vào cũng có thể thấy được một sự cay cú đến tột cùng tột độ, tựa hồ đã không thể áp chế xung động muốn làm một chuyện ngu ngốc nào đó.
Sở dĩ Hà Thái Xung trước đó bày mưu tính kế, khua môi múa mép tiêu tốn không biết bao nhiêu là nước bọt, cùng với hành động bỏ qua cho Đông Phương Bạch mà quay mũi kiếm nhắm về phía Diệt Tuyệt sư thái, hết thảy đều là vì đạt được mục đích đoạt lấy Ỷ Thiên kiếm trong tay lão ni cô, sau đó tẩu thoát.
Tuy nhiên hành sự tại nhân thành sự tại thiên, Hà Thái Xung vốn dĩ đã quá xem thường uy lực của Ỷ Thiên kiếm.
Mặc dù Diệt Tuyệt sư thái trong thời khắc ấy không kịp huy động lực lượng bồi vào, nhưng Ỷ Thiên kiếm tự thân lực lượng đã là vô cùng khủng bố. Cho dù không cần Diệt Tuyệt sư thái thi triển bất cứ tuyệt kỹ chiêu thức nào, chỉ dùng lực lượng đơn thuần của Ỷ Thiên kiếm cũng đủ để chống đỡ giữ lại mạng sống cho bà ta.
Mà đồng thời bởi vì phản lực bắn ngược trở lại quá mạnh mẽ, cho nên Hà Thái Xung bất đắc dĩ không thể chớp lấy thời cơ để đoạt lấy bảo kiếm, chỉ có thể chăm chăm giữ mình tránh không để bản thân phải chịu quá nhiều thương tổn không cần thiết, gián tiếp ảnh hưởng đến tính mạng của hắn sau đó.
Nhưng cũng bởi vì Hà Thái Xung không có gan dạ để làm việc lớn, mới dẫn đến tình cảnh bảo kiếm lại rơi vào tay người khác, mà thân thì mang trọng thương vô lực vùng vẫy kháng cự.
Phải suy đi tính lại một hồi, mới phát hiện toàn bộ tâm sức lẫn công sức của hắn đều đã thành vật tiện nghi cho người khác mất rồi. Thử hỏi có mấy ai mà không căm phẫn cay nghiến!?
Lại nói ở một khía cạnh khác, Diệt Tuyệt sư thái lúc bấy giờ trên miệng vẫn không ngừng thổ huyết, sắc mặt càng là hung tợn cay nghiến gấp trăm ngàn lần so với Hà Thái Xung. Trên người bà ta chỗ che chỗ hở, lộ ra da thịt không nơi nào là lành lặn, toàn thân chằng chịt những vết cắt sâu đang không ngừng rỉ máu chảy xuống, khiến thân thể bà ta từ trên xuống dưới nhìn một vòng, tựa như là vừa tắm mình trong hồ máu mà ngoi lên, trông vô cùng ghê rợn.
Không những thế, cơn phẫn nộ và không cam lòng đang dày xéo tận sâu trong tâm khảm, khiến hơi thở của bà ta hồng hộc phì phò liên hồi, giống như là dã thú khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, không cam lòng muốn bộc phát ra dã tính của mình. Nhưng càng là như vậy, khí tức của bà ta càng trở nên hỗn loạn yếu nhược, từng phút từng giây đều đang nhanh chóng hư thoát. Nếu không biết cách tự điều hòa tiết chế nhịp thở, đồng thời vắt kiệt một tia nội lực cuối cùng để chống đỡ thương thế của mình, không nghi ngờ Diệt Tuyệt sư thái một chân rưỡi đã đặt bên trong quan tài rồi.
“Yêu nữ... Hà Thái Sung... lũ súc sinh... ta chết... cũng không tha, các ngươi!”
Diệt Tuyệt sư thái cố sức bám víu một tia hơi thở cuối cùng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nguyền rủa, tựa hồ là đã sớm biết trước kết cục của mình là không thể tránh khỏi.
Nguyên bản Diệt Tuyệt sư thái mở lời hợp tác với Hà Thái Xung sở dĩ không ngoài mục đích là giết chết hắn, sau đó hủy thi diệt tích đổ tội lên đầu Đông Phương Bạch. Mặc dù là nói mối uy hiếp của Đông Phương Bạch và Ngô Chính có nguy cơ rất lớn, nhưng là Hà Thái Xung trước đó đã công khai dã tâm của mình trước mặt bà ta. Một khi để hắn thoát khốn trở về, không nghi ngờ ngay hôm sau sẽ là ngày mà phái Nga My toàn bộ đều phải diệt vong.
Cũng bởi vì không để điều này xảy ra, Diệt Tuyệt sư thái bất đắc dĩ đành phải buông tay mạo hiểm một lần. Nhưng nào ngờ đâu, Đông Phương Bạch tưởng chừng là yếu nhất trong cả ba người, ngoại trừ thân pháp quỷ dị khó lường, nàng lại còn có thể sở hữu một môn tuyệt kỹ Truy Mệnh Thần Châm lợi hại như thế. Kể ra cũng khó trách Diệt Tuyệt sư thái lần này ngậm ngùi tính sai, dẫn đến kết cục thê thảm không còn đường sống như lúc bấy giờ.
Nói xong dứt lời, Diệt Tuyệt sư thái mí mắt đột nhiên trở nên nặng trĩu, nhãn tinh thơ thẫn lờ đờ, toàn thân mới đó còn đau nhức, vậy mà bây giờ đã không cảm nhận được gì nữa, chỉ thấy bóng đêm dần dần kéo đến, một mảnh trầm lắng yên tĩnh đến đáng sợ bao phủ lấy tâm trí của bà ta, sau đó... có lẽ đã không còn sau đó nữa rồi.
Diệt Tuyệt sư thái một thân tu vi tuyệt thế sơ kỳ, đối với những người đệ tử vô tích sự của bà thì đúng là rất cường đại mạnh mẽ. Nhưng thực chất so với lời châm biếm của đám người nhân sĩ trước đó từng bao vây, thì cũng không sai biệt là bao nhiêu. Hay có thể nói một cách thẳng thừng như thế này, nếu không có Ỷ Thiên kiếm trong tay, lấy thực lực của Diệt Tuyệt sư thái mà đặt trên bàn cân so với đám người chưởng môn của ngũ đại môn phái còn lại thì... quả thực là quá không đủ một chút phân lượng.
Nói không ngoa, Diệt Tuyệt sư thái một khi đánh mất Ỷ Thiên kiếm, đứng trên giang hồ cũng chỉ còn lại cái tên mà thôi, hoàn toàn không có một chút sự uy hiếp!
“Hà chưởng môn, có phải là ngươi cũng muốn... theo chân lão ni cô kia!?”
Lúc này Đông Phương Bạch đột ngột lên tiếng, giọng điệu mười phần ma mị câu dẫn, nhưng vẫn như mọi khi mà thôi, thông điệp trong lời nói thường sẽ không liên quan đến giọng điệu của nàng.
Nhưng câu nói này tựa như là một cái tát thật mạnh khi lọt vào tai Hà Thái Xung, để hắn từ trong trạng thái căm phẫn cay nghiến đang che mờ đi lý trí, có thể cảm nhận được đau đớn mà tỉnh táo trở lại.
Hà Thái Xung sững sốt quay đầu nhìn sang Diệt Tuyệt sư thái vị trí cách hắn không xa ở phía hậu phương, ngay tức khắc hai mắt hắn trợn trắng, thần sắc không khỏi có chút tái xanh, tựa hồ đã hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Đông Phương Bạch.
“Tiểu cô nương, hai chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, nào có thù oán khó xử dẫn đến động tay động chân. Bây giờ lão ni cô kia đã lìa đời, mà Ỷ Thiên kiếm cũng đã lọt vào tay cô nương. Chi bằng chúng ta ngừng lại tại đây, đường ai nấy đi, sau này cũng không cần phải gặp lại. Tiểu cô nương thấy, ta nói có đúng hay không!?”
Hà Thái Xung là người hiểu được thời thế, biết lùi biết tiến. Lúc này thần thái của hắn trở nên vô cùng hèn mọn, trên môi cười nụ cười tiểu nhân, trong mồm nói lời vô liêm sỉ, hoàn toàn không có một chút phong thái dáng dấp của chưởng môn, thật có chút không tưởng tượng nổi hắn là bằng cách nào có được địa vị ngày hôm nay.
“Không sai, ta cũng rất không hứng thú gặp lại ngươi a...”
Đông Phương Bạch nũng giọng khiêu mi, sau đó lại che miệng cười phì nói tiếp:
“Nhưng là chỉ có người chết mới không thể gặp được, Hà chưởng môn thấy, ta nói có đúng hay không!?”
“Không sai, ách... không đúng, không đúng, giữa chúng ta chỉ là chút ít hiểu nhầm mà thôi. Tiểu cô nương không cần phải chấp nhặt với ta như thế a!”
Hà Thái Xung mặc dù là có chút lúng túng lắp ba lắp bắp, nhưng thực chất là hắn cố ý làm như vậy.
Lúc bấy giờ công lực của hắn tổn hao không ít, nếu là vài khắc trước đó nhân lúc khói bụi mịt mù hỗn loạn mà chớp lấy thời cơ, thì may ra vẫn có thể dễ dàng tẩu thoát khỏi nơi này.
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.