Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

chương 205: không nơi nào là không nguy hiểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Phương Bạch lúc này đang gần gũi với Ngô Chính, dường như là cảm nhận được sát khí thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh mắt nam nhân của nàng, tưởng rằng hắn lại đang suy tính làm việc nguy hiểm nào đó, để nàng trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm lo lắng bất an.

“Tay thì ôm ấp mỹ nhân, mặt lại âm trầm sát khí, ta thấy Ngô thiếu hiệp phương thức tựa hồ có chút không đúng a!”

Không đợi Đông Phương Bạch mở lời khuyên nhủ, từ đằng xa đã có người cảm thấy bất bình, thay nàng nói lời khó xử.

Nghe qua lời nói, Ngô Chính cũng không khỏi cảm thấy có chút thất thố, nhưng là hắn vốn dĩ da mặt còn dày hơn tường thành, không những không ngượng ngùng buông lỏng, càng là ôm thật chặt Đông Phương Bạch không muốn rời tay.

“Dương Tả Sứ lời nói rất không sai a, nhưng là bốn người các ngươi đã tới thì cũng không cần giấu đầu lòi đuôi như vậy!” – Ngô Chính không thèm quay đầu, lớn tiếng hô lên.

Ngược lại Đông Phương Bạch phát hiện có người đến, liền dùng kim châm đe dọa Ngô Chính, sau đó vùng vẫy thoát ra khỏi người hắn. Nàng mặc dù đã trải qua rất nhiều “khóa huấn luyện”, nhưng là da mặt vẫn không thể so sánh với Ngô Chính a.

“Ta còn tưởng Ngô thiếu hiệp là có chuyện gì hệ trọng khẩn trương như vậy, thì ra là nhớ nhung giai nhân, nóng lòng đi trước một bước a!”

Từ phía đằng xa bên ngoài tiểu thôn, bốn cái thân ảnh nam tử trung niên lăng không nhanh chóng tiếp cận hai người Ngô Chính, sau đó chậm rãi tiếp xuống mặt đất, trên mặt mỗi người đều có vẻ “tâm ý tương thông”, tươi cười gật gù.

“Ha ha, Tạ mỗ tuy không có mắt, nhưng là tiểu cô nương có thể khiến cho tiểu tử này quay cuồng hoảng loạn một phen, chắc chắn là một nữ tử rất xinh đẹp a!” – Tạ Tốn sảng khoái cười to nói.

“Tạ Sư Vương nói không sai, chỉ là từ khí chất của tiểu cô nương đây, cũng đủ khiến cho nam nhân trên thế gian này ăn ngủ muốn không yên a!” – Dương Tiêu nhìn ngắm Đông Phương Bạch không rời được mắt, không khỏi lắc đầu thở dài cảm khái.

“Dương Tả Sứ, ngươi cẩn thận ánh mắt của mình một chút.” – Ngô Chính quả thực có chút dở khóc dở cười nhắc nhở Dương Tiêu.

Mặc dù Dương Tiêu bây giờ đã có thê tử và hài nhi, nhưng là Ngô Chính biết hắn phải mất chí ít thêm năm năm nữa mới có thể trầm tĩnh chín chắn, toàn tâm toàn ý dồn vào việc khôi phục, đóng góp cho Minh giáo được. Còn hiện tại Dương Tiêu vẫn chưa trải qua sự kiện Kỷ Hiểu Phù bị chính sư phụ của nàng giết chết, cho nên tính cách vẫn còn rất tiêu diêu phóng túng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Dương Tiêu không có phóng túng, thì trên thế gian này đã không có một Dương Bất Hối xinh đẹp, lương thiện hạ sinh rồi.

“Ha ha...”

Nghe qua lời cảnh cáo của Ngô Chính, để bốn người không thể kìm chế, ôm bụng tại chỗ ha hả cười to.

“Khụ khụ... Dương mỗ đúng là chút thất lễ, thứ lỗi, thứ lỗi!” – Dương Tiêu nhanh chóng tiết chế tâm trạng buồn cười của mình, gượng gạo chấp tay tạ lỗi.

“Chúng ta còn không biết cao danh quý tánh của tiểu cô nương đây, để tiện cho việc xưng hô?” – Tống Viễn Kiều chen ngang, khách khí cười nói.

“Nàng là Đông Phương Bạch!”

Đông Phương Bạch trước nay vẫn luôn kiệm lời, trừ phi là liên quan đến công chuyện bắt buộc phải diễn xuất, bằng không nàng vẫn rất lười nhác quan tâm đến người khác. Bất đắc dĩ, Ngô Chính đành phải mở miệng thay nàng giới thiệu.

“Tên vừa thất lễ kia chính là Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu, còn hai vị này là Võ Đang Tống Đại Hiệp và Ân Lục Hiệp.”

“Ha ha...”

Nghe xong, ngoại trừ Dương Tiêu sắc mặt có khó coi, còn lại ba người không kìm được hài hước ôm bụng khoái chí cười to.

“Khụ khụ... hiện tại chỗ này không an toàn, chúng ta vẫn là nên tìm một nơi nào đó rồi hẳn tiếp tục trò chuyện.” – Dương Tiêu thập phần bất đắc dĩ, đành phải đánh trống lảng nói sang chuyện khác.

“Ha ha... đám ruồi bâu đều là bị lão quái vật kia dọa đến hồn bay tứ phía, nào có nhàn rỗi mà đến đây tìm phiền toái. Ta thấy Dương Tả Sứ vẫn là rất biết cách đổi chủ đề a!” – Tạ Tốn không cho Dương Tiêu một chút mặt mũi, cao giọng châm chọc.

“Dương Tả Sứ nói cũng không sai, cẩn tắc vô áy náy. Chúng ta vẫn là nên tìm nơi an toàn dừng chân thì hơn.” – Ân Lê Đình cố ý giải vây cho Dương Tiêu, tươi cười tán đồng.

Trong khoảng thời gian này, không hiểu sao Ân Lê Đình và Dương Tiêu đã trở thành bằng hữu tốt của nhau, để Ngô Chính trông thấy trong mắt không khỏi cũng phần dở khóc dở cười.

Theo nguyên tác, hai người này đáng lẽ phải như là nước với lửa căm thù lẫn nhau mới đúng, cớ sao lại thành tâm đầu ý hợp trở thành bằng hữu!? Nếu là bây giờ Ân Lê Đình biết được Dương Tiêu chính là hung thủ cưỡng hiếp Kỷ Hiểu Phù – hôn thê của hắn, không biết có còn đòi sống đòi chết quyết phải giết chết Dương Tiêu như trong nguyên tác hay không!?

Nghĩ ngợi thoáng qua, Ngô Chính liền nhanh chóng vứt bỏ đống tạp niệm này ra khỏi đầu, quay sang bốn người kiến nghị:

“Hiện nay ngoại trừ núi Võ Đang ra thì không có nơi nào là an toàn nữa rồi, nóng vội di chuyển cũng không giúp ít được gì. Chi bằng cứ thong thả chọn đại một tòa thành nào đó, tìm một khách điếm dừng chân qua đêm?”

“Tùy ý ngươi là được, không cần hỏi ý kiến chúng ta!”

Tạ Tốn gật đầu tán đồng, ba người còn lại cũng không có ý kiến phản đối. Dù sao trước đó đã thống nhất với nhau nghe theo chủ ý của Ngô Chính, cho nên bốn người vẫn rất biết cách phối hợp.

---------------

Đồng thời điểm sáu người Ngô Chính đang suy tính ly khai khỏi tiểu thôn, lúc bấy giờ bên trong khu rừng rậm cách tiểu thôn khoảng năm dặm hành lộ, Hà Thái Xung đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, cố gắng khôi phục lại chút ít công lực tổn hao của mình.

Cách đây ít phút, lão nhân thần bí kia sau khi cứu hắn một mạng, tựa hồ tâm trạng rất không tốt, không còn đoái hoài quan tâm gì đến hắn nữa, tự mình biệt tăm biệt tích biến mất, để lại Hà Thái Xung một mình trơ trọi trong khu rừng.

Bởi vì trong khu rừng này có rất nhiều dã thú sinh sống rình rập, cho nên Hà Thái Xung bất đắc dĩ đành phải dừng lại cước bộ, tranh thủ thời gian hảo hảo vận công kích phát một tia nội lưu trong cơ thế, nhằm khôi phục lại chút ít lực lượng, đề phòng trường hợp bất trắc gặp phải dã thú tấn công.

Rột rẹt...

Bất chợt, Hà Thái Xung nghe thấy tiếng bước chân đi tới không nhanh không chậm đang tiếp cận về phía mình, ngay lập tức liền thu công bế khí, rón rén lủi thủi nấp sau tảng đá lớn, chỉ chừa lại đôi mắt hốt hoảng nhòm ra quan sát về hướng phát ra động tĩnh.

Rột rẹt rột rẹt...

Động tĩnh bước chân dẫm trên cành lá khô vẫn không ngừng phát ra tiếng động, nghe qua liền có suy đoán được đây là bước chân của con người. Hơn nữa có thể là người này võ công không mấy cao cường cho lắm, bằng không cũng sẽ không mắc phải những lỗi sơ đẳng như thế.

Nhưng khoan đã... người võ công không cao!? Nên nhớ bao quanh tiểu thôn ba phía chính là khu rừng rậm nguyên thủy chưa từng được con người khai hoang, dã thú nơi này càng là hung mãnh dị thường, không phải chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nào đó, võ công tầm tầm thường thường lạc vào nơi này mà vẫn có thể còn sống sót, đi đi lại lại tạo thành động tĩnh như thế.

---------------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio