Tuy nhiên phải mất đến mấy ngày sau đó, Đông Phương Bạch mới nghe ngóng được chút ít tin tức. Đồng thời trong lúc đó nàng cũng phát hiện Diệt Tuyệt sư thái vẫn luôn theo dõi sau lưng, cho nên mới tương kế tựu kế đào sẵn một cái hố lửa thật to, để lão ni cô tự mình nhảy xuống thiêu thân.
“Ngươi có vẻ rất thích thú với Ỷ Thiên kiếm!?”
Trông thấy Đông Phương Bạch mang theo Ỷ Thiên kiếm bên người không rời tay, để Ngô Chính không khỏi hiếu kỳ buột miệng hỏi thăm.
Nếu là thường lệ mọi khi nhặt được vật phẩm có giá trị nào đó, nàng trước tiên liền đưa qua cho Ngô Chính xem xét, nếu hắn không dùng thì nàng cũng thẳng thừng vứt bỏ, không chút đoái hoài ngó ngàng đến nữa. Nhưng là từ lúc gặp lại Ngô Chính cho đến khi lên thuyền, Đông Phương Bạch vẫn là cầm khư khư Ỷ Thiên kiếm trong tay không nói một lời, tựa hồ là không muốn nỡ vứt bỏ.
“Không hẳn, nó có thể tăng cường thực lực của ta!” – Đông Phương Bạch khẽ lắc đầu, rất thành thật đáp lời.
“Thực lực có thể đúc kết theo năm tháng luyện thành, nhưng nương nhờ vào vật ngoài thân, đến khi không còn nó nữa, ngươi chẳng khác nào là hổ đã mất đi nanh vuốt. Tốt hơn hết ngươi vẫn không nên dựa dẫm vào bảo khí để tạo thành thói quen này!”
Ngô Chính rất không đồng tình với suy nghĩ của Đông Phương Bạch, liền mở miệng nhiều lời khuyên giải. Hơn nữa hắn càng là minh bạch sau khi kiến thức qua lão nhân thần thần bí bí kia đại phát thần uy, khiến nàng trong tâm đang vô cùng khao khát sở hữu lực lượng cường đại, siêu việt hết thảy. Nhưng điều này chỉ khiến nàng đi vào đường cùng ngõ cụt mà thôi, hoàn toàn không có chút tác dụng thúc đẩy nào.
“Tiểu tử ngươi nói không đúng, miễn là vật có thể tăng cường thực lực của mình, cớ sao lại không tận dụng!? Suy nghĩ của ngươi là hoàn toàn sai lầm a.” – Tạ Tốn nghe không lọt tai, liền lên tiếng phản bác.
“Người không đồng đạo, hà tất phải nhiều lời miễn cưỡng!”
Ngô Chính lười nhác để ý đến Tạ Tốn, lại quay sang Đông Phương Bạch nói tiếp:
“Chỉ là một thanh bảo khí mà thôi, không có cũng chẳng phải là vấn đề. Sau này ta còn có thể giúp ngươi tự thân trở nên mạnh mẽ, không cần phải dựa dẫm vào những thứ vật chất ngoài thân này.”
“Hừ, tiểu tử hồ đồ vô tri, tiểu cô nương chớ có nghe lời hắn xúi bậy.” – Tạ Tốn lại bất mãn, hừ lạnh nói.
Nhưng là Đông Phương Bạch càng không thèm ngó ngàng gì đến lời nói của Tạ Tốn, liền gật đầu đồng ý với Ngô Chính, đồng thời cũng không luyến tiếc Ỷ Thiên kiếm nữa, trực tiếp vứt sang một bên cho hắn.
Tất nhiên hành động của nàng không lọt khỏi thính giác của Tạ Tốn, điều này càng là khiến Tạ Tốn hậm hực tức giận, tiếc hận cho đám hậu bối vô tri tư tưởng mười phần sai lệch với thực tế.
Những người khác trông thấy Tạ Tốn biểu hiện như vậy, nhất thời có chút hài hước buồn cười, chỉ khẽ lắc đầu cười mỉm.
Ngô Chính nhấc lên Ỷ Thiên kiếm trong tay, sờ mó một chút, lại quay sang Tạ Tốn cười nhạt nói:
“Ngươi không phải rất muốn biết bí mật trong Đồ Long đao sao?”
Lời nói thản nhiên bất chợt, nhưng ngay khi lọt vào tai những người trên thuyền chẳng khác nào là tiếng sấm “đùng đùng” ngang tai, ánh mắt khó giấu nổi vẻ kinh ngạc đồng loạt hướng về phía Ngô Chính.
Những người này kinh ngạc chỉ một phần, nhưng Tạ Tốn là mười phần kinh nghi, liền khẩn trương hô lên hỏi lại:
“Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì!? Ngươi biết bí mật của Đồ Long đao?”
Ngô Chính gật đầu đáp lời:
“Không sai, không chỉ là biết, còn là biết đến tường tận!”
Trước đây khi đối diện chưởng môn phái Hoa Sơn – Tiên Vu Thông bức vào đường cùng, Ngô Chính đã từng nói rằng mình biết rõ được bí mật bên trong Đồ Long đao. Tuy nhiên khi đó Tiên Vu Thông thì nửa tin nửa ngờ, Tạ Tốn lại càng mười phần không tin tưởng. Nhưng bọn hắn nào có thể ngờ, trên thế gian này chỉ có hai người biết được bí mật của Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao.
Người thứ nhất chính là Diệt Tuyệt sư thái thông qua lời kể của Quách Nữ Hiệp – Quách Tương mà biết được sơ qua sự việc bên trong. Người còn lại không ai khác chính là Ngô Chính, thông qua nguyên tác tường tận hết thảy quá khứ tương lai, không gì là không biết.
“Rốt cuộc bí mật của Đồ Long đao là gì? Tại sao hơn mười năm qua ta khổ sở tìm tòi nhưng vẫn không thể phát hiện!?” – Tạ Tốn cực kỳ sốt ruột muốn biết, khẩn trương hối thúc.
“Nực cười, bí mật trong đao kiếm là do bang chủ đời thứ mười chín của Cái Bang – Hoàng Dung sắp xếp. Chỉ bằng chút tài trí của ngươi, cho dù là nhốt mình trên Băng Hỏa đảo suốt đời suốt kiếp cũng vô phương tìm được manh mối.” – Ngô Chính nhếch môi khinh bỉ đáp lời.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi Tạ Tốn là cỡ nào đần độn ngu ngốc. Muốn tìm ra manh mối về bí mật của Đồ Long đao, chỉ cần rong rủi phiêu bạt trên giang hồ thì sớm muộn cũng có ngày biết được chân tướng, có cần phải tự nhốt mình hơn mười năm trên Băng Hỏa đảo hay không!?
“Cái gì!?”
Nghe qua lời nói, mọi người đều là sững sốt không thôi. Mặc dù Đông Phương Bạch có sức đề kháng với những chuyện giật gân rất tốt, nhưng là lần này cũng không tránh khỏi kinh nghi trong tâm.
Ngô Chính thì ngược lại không muốn dài dòng lê thê với mấy người này, liền nhanh chóng đi sâu kể rõ sự việc:
“Chuyện là như thế này...”
Năm xưa quân Mông Cổ bao vây tiến đánh thành Tương Dương, Hoàng Dung trông thấy quân địch người đông thế mạnh, biết rằng sớm muộn cũng không thể giữ lại được thành.
Hoàng Dung vì không muốn toàn bộ võ công và binh pháp của Quách Tĩnh cứ thế mà thất truyền biệt tích, lại càng mong muốn hậu nhân sau này có thể dùng những môn công phu và binh pháp tuyệt luân đó để đánh đuổi quân Mông Cổ, cho nên mới rèn ra hai món bảo khí là Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao, sau đó đem bí kíp giấu vào bên trong.
Hai món bảo khí đao kiếm này ẩn chứa lực lượng cường đại vô cùng không một vũ khí nào trên thế gian có thể so bì được, vì thế giang hồ mới có câu nói “Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong”. Đồng thời Ỷ Thiên kiếm bên trong là giấu bí kíp võ công Cửu Âm Chân Kinh và Giáng Long Thập Bát Chưởng, còn binh pháp Vũ Mục Di Thư lại cất giấu bên trong Đồ Long đao.
Hậu nhân muốn hóa giải bí mật trong hai món bảo khí này thực chất là vô cùng đơn giản, chỉ cần vận nội công gia cố vào Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm, sau đó để chúng chạm nhẹ vào nhau, tức khắc hai món bảo khí này liền đứt đoạn chia hai, đồng thời cũng có thể dễ dàng lấy ra bí kíp võ công và binh pháp cất giấu bên trong.
“Ngươi đã minh bạch tại sao không thể tìm ra chân tướng rồi chứ!?”
Ngô Chính một hơi kể rõ đầu đuôi sự việc, lúc này lại quay sang Tạ Tốn, bình giọng hỏi lại.
“Minh bạch!” – Tạ Tốn bùi ngùi thở dài đáp lời.
Nhưng không phải chỉ mỗi mình Tạ Tốn là bất chợt hiểu ra, sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, những người khác trầm mặc nghiền ngẫm một chút liền có thể hiểu được thâm ý ẩn giấu bên trong.
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.