Tuy nhiên điều này không những không khiến Đông Phương Bạch mệt mỏi, ngược lại càng là cảm thấy thú vị hơn rất nhiều. Nàng luôn có cảm giác nam nhân bên cạnh mình là một cái hố bí mật, để nàng trên đường cùng hắn vừa đi vừa suy đoán mãi cho đến cuối đường vẫn không thấy nhàm chán.
“Chúng ta bây giờ lại đi đâu?”
Ngắm cảnh một hồi đã có chút vô vị, Đông Phương Bạch lại mở lời dò hỏi. Bên cạnh đó nàng cũng rất chướng mắt đống xác chết lênh láng dưới chân.
“Không cần phải đi đâu cả, chỉ cần chờ đợi là được!” – Ngô Chính thần thần bí bí đáp.
Tựa hồ hiểu được thâm ý bên trong, Đông Phương Bạch tức khắc trở nên cảnh giác phòng bị. Đồng thời nàng cũng không cần phải giữ thói quen che giấu khí tức nữa, trực tiếp bộc phát tăng cường cảm khí đến mức cao nhất.
Nhưng là Đông Phương Bạch vẫn không phát hiện được điều gì bất thường, liền dùng ánh mắt hiếu kỳ quay sang nhìn lấy Ngô Chính.
Ngô Chính cười nhạt đáp lời: “Nếu là dễ dàng phát hiện như vậy, hắn đã không thể theo dõi ta từ khi còn ở tiểu thôn rồi.”
Nghe qua lời nói Đông Phương Bạch càng là sững sốt không thôi. Hắn theo dõi Ngô Chính lâu như vậy, chẳng khác nào là nắm rõ đường đi nước bước tiếp theo của Ngô Chính!? Nếu như vậy chẳng phải là rất bất lợi nguy hiểm hay sao? Nhưng rốt cuộc là ai mới đủ khả năng để làm được điều này!?
“Là lão nhân thần bí kia?” – Đông Phương Bạch buột miệng nói ra.
Ngô Chính thản nhiên lắc đầu: “Không phải, là người của Nhữ Dương Vương phái đến. Mặc dù không thể đoán được bọn hắn trà trộn trên giang hồ trung nguyên từ lúc nào, nhưng chắc chắn là có rất nhiều việc không thể thiếu bàn tay của bọn hắn được. Như là chuyện... hỗ trợ tung ra tin tức của Tạ Tốn chẳng hạn!?”
Bôm bốp bôm bốp...
Bất chợt từ phía sâu trong khu rừng phát ra tiếng vỗ tay “bôm bốp”, đồng thời có thể nghe được tiếng bước chân chậm rãi từ tốn tiếp cận về phía hai người Ngô Chính.
“Lục Mạch Kiếm Tiên quả nhiên phù danh hữu thực, tại hạ tâm phục khẩu phục a!”
Người đến là một tên nam tử thân hình tuy không mấy cao lớn nhưng lại rất vạm vỡ cường tráng. Diện mạo của hắn ngoại trừ nụ cười rất dễ “ăn đập” kia ra thì mọi thứ đều tầm tầm thường thường không có gì đặc biệt, y phục trên người càng là vải thô sờn tương tự như một tên thợ săn đang đi lại trong khu rừng. Nhưng cũng bởi vì rất không đáng chú ý như vậy, hắn mới có thể dễ dàng trộn lẫn trong đám người trên giang hồ.
Thuật Thăm Dò: “Danh tính: A Tam, tu vi: tuyệt thế hậu kỳ.”
Ngô Chính không mấy bất ngờ cho lắm, liền mở miệng đối đáp: “Các hạ quá khen, câu đó phải là để ta nói mới đúng!”
A Tam sảng khoái cười to: “Ha ha ha... ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao lại phát hiện được ta?”
Tuy A Tam không thể nhìn thấu Ngô Chính sâu cạn, nhưng là trong quá trình theo dõi đã xem qua không ít lần Ngô Chính xuất thủ giao đấu, hiển nhiên sơ bộ đã đoán biết được thực lực của Ngô Chính chỉ dừng lại ở tuyệt thế trung kỳ cao thủ mà thôi.
Nhưng là một người tu vi tuyệt thế trung kỳ có thể phát hiện được khí tức của hắn sao!? Điều này là bất khả thi, cho dù là tuyệt thế hậu kỳ cũng vô phương làm được huống hồ Ngô Chính thực lực chẳng tới đâu.
Đáng tiếc A Tam lại không thể phán đoán được Ngô Chính trong lúc đó lại đột phá tu vi của mình một lần nữa, nhờ vậy mới có thể phát hiện được một tia hơi thở rất mỏng manh của A Tam trong lúc sơ ý phát tán ra.
Nhưng Ngô Chính rất lười nhác phải giải thích với hắn, chỉ tươi cười cho qua: “Ta là may mắn phát hiện mà thôi, không có gì quá đặc biệt!”
“Không biết là may mắn hay kém may mắn đây!?” – A Tam cũng rất biết cách phối hợp, cười híp cả mí đáp lời.
“Đương nhiên là ta may mắn rồi!”
Ngô Chính diễn xuất càng là lợi hại, cười nói giống như là đang tán gẫu cùng với bằng hữu vô cùng thân thiết của mình.
“Dạo gần đây ta rất ngứa ngáy trong người, hơn nữa cũng rất muốn được nếm qua Đại Lực Kim Cương Quyền trứ danh thiên hạ. Không biết ngươi có thể hảo tâm thành toàn cho ta hay không!?”
Nghe xong A Tam liền sững sốt chau mày, nhất thời trở nên cảnh giác hơn rất nhiều. Ngô Chính lời này chẳng khác nào là biết rõ được thân phận và võ công của hắn!? Điều này là nói Ngô Chính trước đó đã điều tra kỹ lưỡng qua một lần rồi hay sao!?
Nhưng cũng không phải là không có khả năng, A Tam chỉ là theo dõi Ngô Chính trong khoảng thời gian gần đây mà thôi. Ai mà biết được Ngô Chính trong quá khứ đã làm những gì cơ chứ.
Nghĩ thông suốt A Tam liền thôi sững sốt, tiếp tục híp mắt cười nói: “Biết quá nhiều chưa bao giờ là tốt cả. Ngươi không biết được đạo lý này sao?”
Ngô Chính chấp tay sau lưng thở dài: “Muốn người khác không biết thì đừng làm. Nhưng giết người diệt khẩu có khi phải chuẩn bị tâm lỹ bị giết ngược a. Ngươi hẳn là cũng minh bạch đạo lý này?”
“Ta đương nhiên là minh bạch...”
A Tam sắc mặt trở nên âm trầm, không chút che giấu sát khí bộc lộ trong ánh mắt, đồng thời cũng là âm thầm vận lực súc thế sẵn sàng cho chiến đấu.
“Nhưng không phải là hôm nay!”
Vù vù...
Vừa dứt lời, A Tam liền dậm chân phóng người lao tới, sức bật của hắn cực kỳ khủng khiếp, chỉ kịp nghe tiếng “vù vù” xé gió đã phát hiện thân ảnh của hắn tiếp cận rất gần rồi.
Đoàng!
Ngô Chính chớp mắt liền có phản ứng, sớm đã súc thế Thất Thương Quyền chờ sẵn, bây giờ liền xuất quyền nghênh chiến. Hai quyền đầu va chạm vào nhau phát ra động tĩnh tựa như là tiếng súng bắn, kình lực giao thoa ma sát ngấu nghiến xé nát lẫn nhau tạo thành phản lực rất lớn, khiến cả hai người đồng thời lùi lại về sau mấy bước.
“Đông Phương, đừng can thiệp thú vui của ta!”
Trông thấy Đông Phương Bạch vừa định xuất thủ, Ngô Chính liền nhanh miệng ngăn cản trở lại. Nói đùa, Ngô Chính là hiếm có lắm mới có thể tìm được đối thủ tốt như vậy. Nếu là để Đông Phương Bạch can thiệp thì chiến đấu liền diễn ra theo một chiều, rất không còn gì là thú vị nữa.
Nghe vậy Đông Phương Bạch cũng lười nhác phải xuất thủ trợ giúp Ngô Chính, liền an phận tránh sang một bên để mặc hai người thoải mái chơi đùa.
A Tam nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thật may mà không phải đối đầu cùng lúc với hai cái quái thai nam nữ này. Hắn quả thực là có chút xem thường Ngô Chính, vừa rồi giao thủ một quyền liền minh bạch lực lượng của hai người bất phân thắng bại, kẻ tám lạng người nửa cân không chênh lệch là bao nhiêu.
Không nghi ngờ tiếp theo giao đấu phải xem xem là tuyệt kỹ của người nào lợi hại hơn. Tuy nhiên về phần này A Tam vẫn là rất tự tin vào Đại Lực Kim Cương Quyền của mình.
“Là ta xem thường tiểu tử ngươi. Thật không ngờ suốt dọc đường ngươi ẩn tàng thực lực sâu như vậy!”
A Tam mở miệng cảm khái không thôi. Hắn vẫn còn không hay biết Ngô Chính dọc đường không phải là ẩn tàng, mà thực chất là đột phá mới đúng.
Ngô Chính nhún vai đáp lời: “Nào có! Chỉ là ngươi có mắt như mù mà thôi!”
“Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì?”
A Tam tính tình tựa hồ rất nóng nảy, chỉ một câu mỉa mai châm biếm của Ngô Chính liền khiến hắn mặt mày đỏ bừng tức giận la lối.
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.