Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

chương 227: hư trương thanh thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn âm thầm khuếch đại tự thân khí cảm, ngay lập tức phát hiện được thân phận của một người phía sau hậu đường là ai. Loại khí thế này trước đây Ngô Chính đã may mắn gặp qua một lần, không ai khác tên này chính là A Đại. Mà người có thể phát ra khí thế không mấy chênh lệch so với A Đại, cũng chỉ có thể là A Nhị mà thôi. Bởi vì A Tam đã chết dưới tay Ngô Chính rồi.

Mặc dù Ngô Chính rất dễ dàng đả bại được A Tam, nhưng nguyên do trong đó phần nhiều là vì Đông Phương Bạch trong lúc vô hình tạo áp lực cực đại cho A Tam mới có thể như vậy. Bây giờ Ngô Chính một mình có thể sẽ phải đối mặt với A Đại và A Nhị cùng lúc, đồng thời còn có Thần Tiễn Bát Hùng nữa, để hắn hiện tại chịu phải áp lực quả thực rất lớn.

Tuy Ngô Chính xuất khẩu ngông cuồng rằng không e ngại Huyền Minh nhị lão, nhưng thực chất chỉ là hoa ngôn xảo ngữ mà thôi. Hắn nào có được bản lĩnh đó, chí ít là ở thời điểm hiện tại.

“Là Trương Tam Phong!?” – Triệu Mẫn quả nhiên không hổ với chữ “mẫn” trong tên của nàng, ngay khi Ngô Chính ngôn hạ ẩn ý liền có thể phán đoán chính xác đích danh người đó là ai.

Ngô Chính nghe thế vẫn bất vi sở động, mặc kệ cho Triệu Mẫn muốn suy đoán như thì tùy. Dù sao từ đầu chí cuối hắn đều là nói xàm nói bậy, mục đích không ngoài thăm dò Triệu Mẫn đồng thời xác thực suy đoán của mình. Kể cả việc Thiếu Lâm tự quan hệ như thế nào với Nhữ Dương Vương, Ngô Chính cũng hoàn toàn không hay biết. Ngay thẳng mà nói thì hắn chỉ là chó ngáp phải ruồi, buột miệng nói trúng mà thôi.

“Ngươi không nói tức thị không phủ nhận!?” – Triệu Mẫn rất kiên nhẫn tiếp tục truy vấn, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Ngô Chính, hòng quan sát biểu hiện của hắn khi nghe câu hỏi.

Nhưng là để Triệu Mẫn thất vọng rồi, Ngô Chính vẫn thản nhiên tươi cười đối đáp: “Triệu quận chúa xưa nay cơ mưu túc trí tài hoa hơn người, là nhân trung chi long. Lẽ nào chỉ là một chuyện đơn giản như vậy lại khiến ngươi phải bối rối!?”

Ngươi nói vô tâm, người nghe lại hữu ý. Triệu Mẫn xem như đây là một lời khẳng định của Ngô Chính. Nàng trước giờ tâm cao khí ngạo, hiển nhiên không một chút nghi ngờ vào phán đoán của mình.

Triệu Mẫn lạnh nhạt nói: “Để lại Ỷ Thiên kiếm, ngươi có thể đi.”

“Ài, ngươi định cường thủ hào đoạt!? Suy nghĩ thật kỹ rồi chứ?” – Ngô Chính ý vị thâm trường nói.

Triệu Mẫn nghe thế nhất thời hơi trầm mặc cân nhắc một chút. Nàng là minh bạch thực lực của Ngô Chính so bì với danh tiếng của hắn không sai biệt là bao, muốn cưỡng đoạt Ỷ Thiên kiếm không phải là chuyện dễ dàng. Chưa kể hậu trường của hắn là phái Võ Đang và cả Minh giáo, hai cái thế lực đánh đồng bậc nhất trên giang hồ hiện nay.

Tuy nhiên Ngô Chính có thể gián tiếp thao túng hai cái thế lực này, có thể thấy được tâm cơ của hắn là khủng bố đến nhường nào, không nghi ngờ là một nhân tài hiếm có. Nhưng là Ngô Chính quá khó để lợi dụng, nếu không phải kiêng kỵ hậu trường của hắn thì Triệu Mẫn đã muốn diệt trừ hậu hoạn ngay bây giờ.

“Ta nhắc lại lần nữa. Giao ra Ỷ Thiên kiếm, ngươi có thể bình an rời khỏi đây!” – Triệu Mẫn kiên quyết nói. Ỷ Thiên kiếm đang nằm sờ sờ ngay trước mặt, Triệu Mẫn không thể không cướp đoạt. Ngô Chính dám cả gan uy hiếp nàng, càng không thể không trừng phạt, khiến hắn đau khổ một phen.

Vù vù...

Đột nhiên Ngô Chính thẳng người đứng dậy, hai tay chấp sau lưng, y phục không gió lại phần phật rung động, một cỗ khí thế cường đại bộc phát ra chung quanh, phong cuốn vân tản thổi bay cả hai bên hàng ghế ra xa.

Ngô Chính lại nhàn nhạt trong miệng nói: “Ta cũng nhắc nhở ngươi lần nữa, ngươi đã suy nghĩ thật kỹ rồi chứ!?”

Triệu Mẫn vốn dĩ mới là người chủ động uy hiếp, nhưng lúc này áp lực trả về lại vượt quá sức tưởng tượng, khiến nàng kinh nghi bất định không thôi. Nàng ngạc nhiên là vì... Thập Hương Nhuyễn Cân Tán tựa hồ là vô tác dụng, không chút suy suyển đến Ngô Chính. Hơn nữa thực lực của Ngô Chính biểu hiện lúc này quả thực là bất khả tư nghị, cũng là vượt quá suy đoán của nàng.

“Giết! Nhất định không thể để hắn sống sót rời đi.” – Triệu Mẫn nhen nhóm sát tâm. Ngô Chính tuổi tác chênh lệch so với nàng cũng chỉ là đôi ba năm, nhưng thực lực lại khác biệt một trời một vực. Sức uy hiếp của hắn đối với nàng thực sự là quá lớn, nếu không diệt trừ từ khi còn trong trứng nước khó nói đêm dài lắm mộng, một ngày nào đó hắn sẽ giết ngược lại nàng.

Vèo vèo vèo...

Ngay khi nhận được mệnh lệnh, Thần Tiễn Bát Hùng ngay lập tức buông tay toàn lực phóng tiễn. Tám mũi tên được gia cố nội lực mang đặc tính khác nhau, kình lực quấn theo tiễn xạ tựa như vòi rồng nhắm thẳng về phía Ngô Chính.

“Lấy trứng chọi đá!” – Ngô Chính nhếch mép bĩu môi khinh thường. Hắn không những không tránh né, ngược lại còn là giơ thân chịu đòn không chút kiêng kỵ một đòn toàn lực của Thần Tiễn Bát Hùng.

Đùng đùng đùng đùng...

Tám cái mũi tên phóng đến còn chưa kịp chạm đến sợi tóc của Ngô Chính tức khắc đã nổ tung giữa không trung. Dường như là có một bức tường vô hình kiêng cố che chắn phía trước Ngô Chính, khiến tất cả các đòn tấn công đều trở nên vô hiệu. Giống như lời nói của hắn mới đó, quả thực là lấy trứng chọi đá.

Ngô Chính đĩnh đạc đứng đó, bất động thanh sắc nhìn lấy Triệu Mẫn, khiến nàng lúc này trong tâm không khỏi khiếp đảm kinh hồn. Đây tựa hồ chỉ là cương khí hộ thể đã có thể chấn nát một đòn toàn lực của Thần Tiễn Bát Hùng, đến cả A Nhị – người có thần lực thiên sinh cũng không dám giơ thân chống đỡ. Ngô Chính quả nhiên là có đảm đương mới dám khiêu khích đối chọi với nàng.

Nhưng là Triệu Mẫn không biết, Cửu Dương Chân Kinh của Ngô Chính đặc tính âm dương điều tiết, nội lực vô cùng sung mãn, có thể dùng mãi mà không hết. Cho nên hắn chỉ là sính cường tự thân tiêu hao lượng lớn nội lực để chống đỡ mà thôi. Mục đích không ngoài việc phô trương thanh thế dọa nạt Triệu Mẫn một chút, để nàng biết cái gọi là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.

“Triệu quận chúa đã có thịnh tình khoản đãi, ta tất nhiên không thể không đáp lễ!”

Lễ thượng vãng lai là phép tắc đối ngoại tối thiểu của Ngô Chính, hiển nhiên nếu không bất đắc dĩ sẽ không cam chịu phần thua thiệt nghiêng về mình.

(Lễ thượng vãng lai ý nghĩa tương tự như câu “có qua có lại mới toại lòng nhau”. Tại hạ trong hơn hai trăm chương truyện vừa qua mặc dù đã rất tiết chế không dùng hán ngữ quá nhiều, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó gọi là “trôi chảy lưu loát”. Thế nên các đồng đạo thứ lỗi cho ta không thể giữ vững lập trường. Từ chương này trở đi ta sẽ tự thỏa mãn chính mình, không câu thúc lời lẽ như trước đây được nữa!)

Dứt lời, Ngô Chính ngửa lòng bàn tay trước ngực, năm ngón khép hờ với nhau, động tác thuần thục dứt khoát. Không gian chung quanh bàn tay của hắn bỗng nhiên trở nên bất ổn chuyển động, tựa như là lưu thủy chập chờn khiến người ta nhìn vào tưởng chừng là bị hoa mắt, không thấy rõ sự vật bên trong.

---------------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio