Nhìn qua đại khái liền có thể minh bạch những tên thường phục này hẳn là người của Cái Bang ẩn náu giả dạng thường dân, nhằm tạo thành mạng lưới tin tức linh động. Tương tự với phương thức của Ngô Chính khi còn ở thế giới “Tiếu Ngạo Giang Hồ” từng làm.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh thanh niên từ trong khách điếm, đạp không bay vút ra bên ngoài qua mặt đoàn người Cái Bang. Người này ăn mặc trang phục đạo sĩ của phái Võ Đang, trong tay nắm trường kiếm, thần sắc vô cùng khẩn trương. Không nghi ngờ hắn chính là một trong Võ Đang Thất Hiệp – Mạc Thanh Cốc.
“Mau đuổi theo, đừng để hắn thoát!”
Trần Hữu Lượng thấy thế liền lớn tiếng ra lệnh. Ngay lập tức đoàn người Cái Bang hô ứng, nhanh chân triển khai khinh công, ráo riết đuổi theo.
Mạc Thanh Cốc sở hữu một môn tuyệt luân khinh công của phái Võ Đang – Thê Vân Tung. Thế nên khinh công của hắn vô cùng lợi hại, lấy địa hình các mái nhà làm điểm tựa, bay lên phóng xuống như là chim hạc, linh hoạt dị thường. Một hồi lâu hắn liền đã bỏ xa đoàn người Cái Bang kia.
Sở dĩ Mạc Thanh Cốc có thể nhanh chóng cắt đuôi như vậy, là vì trong thành dòng người đi lại vô cùng đông đúc, đoàn người Cái Bang kia khinh công tầm tầm thường thường muốn đuổi theo hắn phải chen lấn xô đẩy, cho nên trễ nãi cước bộ rất nhiều.
Tuy nhiên Mạc Thanh Cốc cũng không dám khinh suất lơ là, một mạch cắm đầu đào tẩu không một khắc buông lỏng. Chẳng bao lâu thời gian, Mạc Thanh Cốc nhanh chóng đã thoát ly khỏi thành Ninh Ba, lẫn bên trong lục lâm phụ cận. Mãi cho đến khi ngoái đầu nhìn lại không thấy bóng dáng đoàn người Cái Bang kia đâu, Mạc Thanh Cốc mới dám dừng lại cước bộ, khom lưng hồng hộc thở dốc.
Mặc dù là nói Thê Vân Tung là một môn tuyệt luân khinh công vô cùng lợi hại, nhưng cơ bản vẫn phải dựa vào công lực của người thi triển. Nếu công lực không quá thâm hậu, thời gian có thể triển khai và duy trì Thê Vân Tung thực chất là không bao lâu. Môn khinh công này chỉ phù hợp để tạo bất ngờ trong chiến đấu mà thôi, còn dùng để di chuyển thì tiêu hao quá mức lớn, chẳng mấy ai có thể trụ được lâu.
“Hừ, một đám người tâm ngoan thủ lạt, dám vu oan giá họa cho ta. Sớm muộn ta cũng lật tẩy bộ mặt thật của các ngươi!” – Mạc Thanh Cốc mặt mày đỏ bừng, hết sức phẫn nộ. Hắn lén lút xuống núi sở dĩ là vì truy tìm hung thủ khiến nhị sư huynh và tứ sư huynh của hắn phải tàn phế suốt đời. Nào ngờ hung thủ còn chưa có manh mối, Mạc Thanh Cốc lại bị người ta bẩn nhục thanh danh.
Sau khi nhập tâm điều hòa nội công một phen, Mạc Thanh Cốc đã khôi phục lại phần nào, dự định lại tiếp tục lên đường đào tẩu truy sát. Đột nhiên thần sắc hắn lại trở nên sững ngốc, đôi mắt căng ra nhìn về phía trước. Tựa hồ là khí cảm của hắn đã cảm nhận được thứ gì đó rất nguy hiểm.
Lúc bấy giờ từ phương hướng Mạc Thanh Cốc đang chú mục, có khoảng hơn mười tên ăn mày Cái Bang xuất hiện ở đó, cước bộ chậm rãi tiếp cận về phía hắn. Đồng thời điểm, trái phải đều có người của Cái Bang ồ ạt chạy đến bao vây. Phía sau, đoàn người Trần Hữu Lượng vừa lúc có mặt kịp thời chặn lại đường lui duy nhất của Mạc Thanh Cốc.
Thập diện mai phục, bốn phương tám hướng đều bị bao vây, hoàn toàn không có lối thoát!
“Các ngươi, các ngươi... là một cái bẫy!?” – Mạc Thanh Cốc hốt hoảng quát lên, nhưng chốc lát liền nhận ra sự việc quá mức bất thường.
Từ đầu chí cuối, Cái Bang dường như đều nắm rõ đường đi nước bước của Mạc Thanh Cốc. Bằng không làm sao có thể phán đoán chính xác mà giăng ra bẫy rập, bốn phương tám hướng mai phục chờ sẵn hắn được!?
“Ha ha ha... tưởng rằng khinh công lợi hại một chút là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta ư!? Không ngại nói cho người biết, nhất cử nhất động của người đều không qua mắt được ta đâu!” – Trần Hữu Lượng hả hê đắc ý cười to.
“Hừ, các ngươi hãm hại Sử bang chủ tan nhà nát cửa, tội ác tày trời thiên địa bất dung. Sớm muộn cũng có người thay ta trừng trị các ngươi!” – Mạc Thanh Cốc lẫm liệt, khẳng khái đáp trả.
“Ha ha ha...”
Trần Hữu Lượng nghe thế, ha hả cười to lung lay cả người, lại nói: “Người không vì mình trời tru đất diệt, ngươi có tư cách đế phán xét ta ư!?”
Vù!
Trần Hữu Lượng vừa nói dứt lời, Mạc Thanh Cốc liền không kìm chế được tức giận, nóng nảy vung kiếm lao đến. Trường kiếm trong tay súc lực hội tụ dương khí phát ra kim quang, kiếm thế vô cùng uy mãnh lẫm liệt.
Thanh Phong Kiếm Pháp, Kích Trọc Dương Thanh!
Đối diện, Trần Hữu Lượng không chút hoảng hốt ngạc nhiên, hai tay nhấc lên thiết côn vận lực xoay tròn vào thế phòng ngự, tức khắc kình lực thành hình tựa như một chiếc chuông lớn nằm ngang, che chắn phía trước mặt hắn.
Uỳnhh...
Ngay sau khi động tĩnh kình lực va chạm phát ra, Trần Hữu Lượng thành công đẩy lui Mạc Thanh Cốc liên tiếp lùi về phía sau.
“Đạt Ma Côn Pháp của Thiếu Lâm tự!? Ngươi không phải là người của Cái Bang!?” – Mạc Thanh Cốc kinh hãi thốt lên.
Vừa rồi so qua một chiêu, Mạc Thanh Cốc không hẳn là thua dưới tay Trần Hữu Lượng. Nhưng là vì giữa chừng hắn phát hiện võ công của Trần Hữu Lượng thi triển chính là môn côn pháp vô cùng nổi danh của Thiếu Lâm tự – Đạt Ma Côn Pháp. Từ tư thế và cách vận dụng kình lực đều mười phần tương tự không thể sai được.
“Ngạc nhiên lắm ư!? Chuyện ngươi không biết vẫn còn rất nhiều a.” – Trần Hữu Lượng âm trầm cười nói, lại lớn tiếng ra lệnh đám người ăn mày Cái Bang: “Cùng xông lên đi, giữ lại mạng sống của hắn!”
“Vâng!”
Đám người Cái Bang đồng thanh đáp. Khí thế mười phần bức người, vung lên trường côn đồng thời phóng người về phía Mạc Thanh Cốc.
Mạc Thanh Cốc thấy thế vẫn rất bình tĩnh, vận lực súc thế đưa kiếm trước ngực, chân đạp mặt đất nhắm về một phương, vung kiếm phóng tới.
Thái Cực Kiếm, Tinh Đình Điểm Thủy!
Kiếm khí mềm mại uyển chuyển tựa như nhược thủy, nhưng lại dồn dập như là sóng lớn cuồn cuộn, kiếm giăng khắp trời đổ ập xuống một phương đám người Cái Bang.
Ầm ầm ầm...
Mạc Thanh Cốc toàn lực thi triển một thức trong Thái Cực Kiếm liền dễ dàng phá vỡ vòng vây, mở ra một đường máu. Nhưng là hắn lúc này sắc mặt nhợt nhạt, khí tức đã vô cùng suy nhược, dường như đánh ra một đòn toàn lực vừa rồi khiến hắn tiêu hao không ít.
Những tên khất cái Cái Bang trúng phải kiếm khí hầu hết đều bị sóng kình đả văng ra, cả người va mạnh vào thân cây hoặc là thân thể của đồng bọn. Nhưng là không một tên nào phải thiệt mạng, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bất tỉnh nhân sự mà thôi.
Thái Cực Kiếm bản chất tương tự như Thái Cực Quyền, lấy nhu chế cương không phải là một môn kiếm pháp thiên về tấn công. Hầu hết các thức kiếm đều là dùng để tự vệ trong mọi tình huống, lực sát thương cũng không quá cao, nhưng uy lực của môn kiếm pháp này lại phụ thuộc vào người vận dụng nó.
Nếu vừa rồi người thi triển Tinh Đình Điểm Thủy là Trương Tam Phong chứ không phải Mạc Thanh Cốc, thì không chỉ một phương mà là tứ phương địch thủ toàn bộ đều bị chấn bay. Hơn nữa còn là lãnh nhận thương thế nghiêm trọng, không chỉ đơn giản bất tỉnh nhân sự như vậy.
---------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.