Sở dĩ Ngô Chính đổi Ỷ Thiên kiếm lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cũng là vì tiện tay mà thôi, thực chất hắn cũng chẳng quan tâm đến Du Đại Nham có tàn phế suốt đời hay không. Hơn nữa Ngô Chính mặc dù không dùng Ỷ Thiên kiếm, nhưng cũng không thể phủ nhận giá trị của nó rất lớn, nếu cứ thế mà cho Triệu Mẫn mượn dùng, không khỏi cũng quá chịu thua lỗ đi.
Tuy nhiên hành động này của Ngô Chính ngoại trừ tặng Trương Tam Phong một kinh hỉ bất ngờ, còn lại đều có chút quá vô tác dụng. Mặc dù trước đó đã thỏa thuận điều kiện rất minh bạch, ấy vậy mà Huyền Minh nhị lão đã hai lần cản trở tay chân Ngô Chính, để hắn vô cùng khó chịu.
Nếu sớm biết Triệu Mẫn quản giáo thuộc hạ không ra gì như vậy, Ngô Chính đã chẳng dư hơi đến tận biên giới tây vực gặp nàng rồi.
Mấy lão quái vật thần bí kia không những tự kìm hãm lẫn nhau, còn có Trương Tam Phong âm thầm làm hậu thuẫn, thế mà Ngô Chính vẫn cẩn thận đến mức phải dùng Ỷ Thiên kiếm đổi lấy sự bảo vệ của Triệu Mẫn hai tên thuộc hạ vô dụng.
Quả thực là có chút dư thừa!
“Trương Chân Nhân hẳn là rất nóng lòng muốn trở về núi, vãn bối cũng có nhiều việc phải làm, trước đành phải cáo từ tại đây!”
Ngô Chính chấp tay hành lễ nói.
Nghe vậy, Trương Tam Phong cũng không muốn trễ nãi, liền gật đầu tán thành.
---------------
Ba ngày sau.
Biên giới tây vực.
Thân ảnh thiếu niên Ngô Chính thoắt ẩn thoắt hiện lướt đi, vượt qua Ngọc Môn quan, lại đến một cánh rừng dương liễu xanh rờn.
Ngô Chính cước bộ chậm lại, men theo lối mòn thong thả băng qua liễu lâm, bắt gặp một con đường tương đối bằng phẳng, được lát gạch trắng.
Ngay khi đặt chân lên con đường ngày, tức khắc, hắn cảm nhận được tứ phương bát hướng thập diện mai phục, các lộ tiễn khí đã được súc thế lăm le nhắm về phía hắn, chỉ đợi hắn nhúc nhích thêm một bước nữa thôi.
Vào lúc này...
Từ phía đằng xa trước mắt Ngô Chính, xuất hiện thân ảnh một người thiếu nữ, hương diễm đoạt mục, mang theo Ỷ Thiên kiếm bên mình, chậm rãi tiến về phía hắn. Theo sau thiếu nữ, là hai người hắc bạch lão giả, bạch lão thân hình gầy còm, tay mang thiết trượng đầu hươu, hắc lão thì lại mập mạp, vũ khí là một cây thiết bút to lớn.
Trông qua hình dáng liền có thể biết được, hai người lão giả này không ai khác chính là Huyền Minh nhị lão Lộc Trượng Khách – Hạ Bút Ông, còn thiếu nữ nắm trong tay Ỷ Thiên kiếm còn có thể là ai ngoại trừ Triệu Mẫn quận chúa!?
“Triệu quận chúa tự mình đến tiếp đón, quả thực là vinh hạnh cho ta đây.”
Ngô Chính cười nhạt nói.
“Công tử quá lời, Quỷ Sát Kiếm Ma đại danh đỉnh đỉnh, hôm nay đến thăm tệ xá, mới thực là vinh hạnh cho tiểu nữ.”
Triệu Mẫn khách khí nói.
Nếu chỉ nói về yêu thích diễn xuất, thì hai người này đúng là rất tâm đầu ý hợp.
“Thế ư?”
Ngô Chính lạnh nhạt nói.
Bỗng nhiên, lục đạo lam sắc kiếm khí quấn quanh người hắn, chân khí hùng hậu không che giấu biểu hiện ra bên ngoài, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
“Công tử làm vậy, là ý gì?”
Triệu Mẫn thản nhiên nói.
Có Huyền Minh nhị lão phía hậu phương, nàng không chút e ngại đối mặt với Ngô Chính, chỉ là thắc mắc vì sao hắn lại tự mình đến đây, hơn nữa thái độ của hắn cũng rất không đúng.
“Lời nói của ta tựa hồ rất không đáng để quận chúa đặt trong lòng?”
Ngô Chính liếc nhìn Huyền Minh nhị lão, thâm ý nói.
“Ý tứ của công tử, là thỏa thuận trước đây của chúng ta?”
Triệu Mẫn hơi nhướn mày, tỏ vẻ không minh bạch nói.
“Không cần phải tiếp tục diễn kịch, lần này ta đến đây, chính là muốn thực hiện lời nói sau cùng của ta trước đây, cũng là muốn tính toán một chút sổ sách chưa được bàn giao.”
Ngô Chính lạnh giọng nói, đồng thời phóng trả trâm hoa cài tóc về lại cho Triệu Mẫn.
Trâm hoa phóng tới tốc độ không nhanh, Triệu Mẫn đưa tay lên liền có thể dễ dàng bắt lấy.
“Công tử là muốn thu hồi Ỷ Thiên kiếm trong tay ta?”
Triệu Mẫn nhìn thấy hoa trâm, liền nhớ đến câu nói sau cùng của Ngô Chính trước khi ly khai: “Lần sau tái ngộ, vật hoàn về chủ!”
Nguyên bản nàng còn không mấy để ý đến lời này, chỉ xem trọng thỏa thuận giữa nàng và hắn, nào ngờ lần này Ngô Chính đến lại là vì muốn thu hồi Ỷ Thiên kiếm về tay.
“Không chỉ đơn thuần như vậy. Ngươi đã không thực hiện tốt thỏa thuận giữa chúng ta, thuộc hạ của ngươi càng là muốn đẩy ta vào tử lộ, thử hỏi ta không đến tìm ngươi tính sổ thì tìm ai.”
Ngô Chính thần sắc âm trầm nói.
Dứt lời, đột nhiên hai cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ phóng tới, muốn áp bách lấy Ngô Chính.
“Huyền Minh nhị lão, hai ngươi muốn làm gì?”
Triệu Mẫn thấy thế tức giận nói.
“Quận chúa, tiểu tử này rất xảo quyệt nguy hiểm, nếu không diệt trừ nhất định sẽ dẫn đến hậu hoạn.”
Lộc Trượng Khách chấp tay nói.
Sở dĩ Lộc Trượng Khách bộc phát sát tâm đối với Ngô Chính, là vì lần trước Dương Tuyết Di cứu lấy Ngô Chính còn không quên dạy dỗ cho lão một bài học nhớ đời, để lão học cách tiết chế sắc tâm của mình, nhưng nguyên do chính vẫn là Ngô Chính tiến bộ quá mức thần tốc.
Cách đây không lâu, lão vẫn có thể khiến hắn dở sống dở chết, đánh đến không có một chút sức lực phản kháng, thế nhưng bây giờ hắn đã có thể nhất chưởng đẩy lui Hạ Bút Ông, khiến lão cũng kinh hãi không thôi.
Phải biết, thực lực của Lộc Trượng Khách so với Hạ Bút Ông là tương đương nhau, Hạ Bút Ông tự nhận không bằng Ngô Chính, Lộc Trượng Khách hiển nhiên là minh bạch Ngô Chính bây giờ so với một tháng trước đây, đã là khác biệt một trời một vực.
Nhưng mà, nhìn lại xem tuổi tác của Ngô Chính bây giờ mới là bao nhiêu!? Nếu cho hắn thêm một chút thời gian nữa, đợi hắn trưởng thành, đến lúc đó còn ai có thể kiểm soát loại yêu nghiệt quái thai này hoành hành vô kỵ!?
“Lộc Trượng Khách, món nợ giữa ta và ngươi vẫn chưa tính sổ đâu, hôm nay ta đến chính là vì cái đầu của ngươi.”
Dứt lời, Ngô Chính bộc phát chân khí của mình, một luồng dư ba khủng khiếp chấn động ra xung quanh, khiến Thất Tiễn Bát Hùng đang mai phục, toàn bộ bị chấn bay đến bất tỉnh nhân sự.
Huyền Minh nhị lão thấy thế, liền khẩn trương lao lên phía trước che chắn lấy Triệu Mẫn, đồng thời vận chân khí chống đỡ luồng dư ba khủng khiếp này.
Nhưng là...
Chỉ nghe tiếng “bùng bùng” do dư ba phát ra, ngay lập tức Huyền Minh nhị lão cũng bị chấn đến lùi về sau liên tiếp mấy bước, để lại Triệu Mẫn một mình trơ trọi đối mặt với Ngô Chính.
Triệu Mẫn nội tâm vô cùng kinh hãi, vừa lúc định rút Ỷ Thiên kiếm ra chống đỡ thì chân khí dư ba bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu, không những thế, trong lòng bàn tay của nàng bất chợt cảm thấy hơi trống rỗng.
Nàng cúi đầu nhìn lại, bất tri bất giác Ỷ Thiên kiếm từ lúc nào đã biến mất khỏi tay nàng, đồng thời điểm linh quang từ phía đối diện, tỏa ra chói mắt, khiến nàng phải dùng tay che lại một phần mới có thể nhìn rõ được.