- Sư phụ ngươi đây đang làm gì!? Đừng nói với ta là sư phụ yêu thích nam nhân... a, là sư nương!?
Đương lúc Ngô Chính và Đông Phương Bạch lẫn nhau âu yếm bù đắp ngắn ngủi khoảng thời gian xa cách nhưng lại có kẻ thứ ba muốn phá hoại, Lâm Bình Chi rất biết cách chọn thời điểm lúc này trông thấy tràng cảnh nam nhân âu yến “nam nhân” liền muốn kêu lên, nhưng thật may chung đụng thời gian lâu dài phút chốc đã nhận ra Đông Phương Bạch.
Đông Phương Bạch nhàm chán nhàn nhạt gật đầu sau đó lại lui ra khỏi người Ngô Chính, trước mắt người khác nàng vẫn là không quen bộc lộ nữ tính như vậy.
- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi không lo cho tiểu nha đầu kia đi, sao lại ra đây!?
Ngô Chính sắc mặt rất khó coi buồn bực quở trách, lúc nào không làm phiền lại chọn đúng vào thời điểm này, thật đúng là “nuôi ong tay áo” chỉ biết ăn hại a.
- Hắc hắc, vậy ta không làm phiền hai người nữa, sư phụ sư nương hai người cứ tự nhiên a.
Lâm Bình Chi trông thấy Ngô Chính sắc mặt liền nham hiểm cười tà đáp lời, sau đó quay lưng muốn nhanh chân tẩu thoát.
- Ta có việc phải đi làm, ngươi muốn tự lo cho nha đầu kia a.
Trông thấy Lâm Bình Chi dứt lời liền muốn đào tẩu, Ngô Chính phía sau lớn tiếng nhắc nhở hắn, dù sao hạt giống cũng gieo trong lòng Nhạc Linh San, Ngô Chính cũng không cần nhất thiết suốt ngày trực chờ, chỉ cần lại đợi thời gian trôi qua hạt giống sẽ lại thành cây mà thôi.
- Sư phụ yên tâm, ta biết!
Lâm Bình Chi từ đằng xa bên trong Tây Hồ mai trang cao hứng lớn tiếng đáp lời, thật khó khăn mới có thời gian riêng tư với Nhạc Linh San, hắn đương nhiên là muốn tận dụng.
- Bây giờ thế cục đã hoàn toàn nghiêng về phía Thiếu Lâm tự, ngươi định trợ giúp Võ Đang phái cầm cự thêm thời gian sao!?
Đông Phương Bạch lúc bấy giờ hiếm khi tự mình thắc mắc với Ngô Chính, nàng cho rằng Ngô Chính lần này muốn lợi dụng Võ Đang phái trong âm thầm đối ứng với Nhật Nguyệt thần giáo chống đối Thiếu Lâm tự.
- Không hẳn, Võ Đang phái đã lún sâu vào đáy bùn không thể nào cứu vãng, nhưng là Thiếu Lâm tự thời gian tiếp theo liền muốn có động tác a.
Ngô Chính thần sắc thần thần bí bí mỉm cười nói, hiện nay thế cục đối với Võ Đang phái đã không thể nào cứu vãng được nữa, bốn phương tám hướng đều đã bị cô lập hoàn toàn đồng thời dần dà đã có người dám chỉa mũi kiếm về phía Võ Đang, mặc dù các thế lực trên giang hồ vẫn là e ngại lực lượng của Võ Đang phái nội tình thâm sâu nhưng là chỉ cần có người tiên phong liền sẽ có người nối gót, nếu không có ai can thiệp giúp đỡ sớm muộn diệt vong là điều không thể tránh khỏi.
- Ngươi có thể để mặc bọn hắn sao?
Đông Phương Bạch khó giấu nổi hiểu kỳ khiêu mi nói, Ngô Chính khổ sở bày ra cục diện như thế này là để tiện nghi cho Thiếu Lâm tự sao!? Lấy tính cách của hắn là không thể nào để chuyện đó xảy ra, chắc hẳn là lại mưu tính gì đó.
- Ngươi nói ta tại sao lại trả về Nhật Nguyệt thần giáo cho Nhậm Ngã Hoành!?
Ngô Chính có chút ngạc nhiên nhìn về phía Đông Phương Bạch hỏi lại, nàng như thế nào hôm nay lại chậm tiêu như thế!? Là gặp vấn đề về sinh lý muốn “tâm sự” hay sao!?
- Nhật Nguyệt thần giáo... thì ra là vậy!
Đông Phương Bạch sau khi vừa trải qua sự tình “đánh ghen” tựa hồ lại quên mất lý do Ngô Chính để nàng ổn định Nhật Nguyệt thần giáo đồng thời giao lại cho Nhậm Ngã Hành là gì, nhưng nhắc nhở đôi lời nàng liền có thể nhìn ra mục đích của Ngô Chính.
Nhật Nguyệt thần giáo mang danh tà ma ngoại đạo nhiều người muốn diệt nhưng vẫn sừng sững nhiều năm như vậy là vì cái gì? Đó nội tình tự thân căn cơ vững chắc như gốc cổ thụ rất khó đánh ngã, thứ hai chính là rễ cây từ lâu đã lan ra đâm sâu ký sinh vào trong giang hồ.
Thế gian này vốn dĩ không có chính tà chỉ có hai chữ “lợi ích”, các thế lực tồn tại trên giang hồ cũng là vì như vậy tất cả đều là vì lợi ích mà thôi, Nhật Nguyệt thần giáo nếu là độc thân một người một đường thì có lẽ từ lâu đã bị diệt vong, nhưng là hơn mười năm qua Đông Phương Bạch cách làm là rất khôn ngoan chấp nhận từ bỏ lợi ích trước mắt để đạt được lợi ích thành tựu to lớn sau này.
Các thế lực tổ chức lớn nhỏ thậm chí còn có cả “danh môn chính phái” trong những năm gần đây quy hàng phụ thuộc vào Nhật Nguyệt thần giáo không ít, tuy là Nhật Nguyệt thần giáo phải xuất huyết không ít nhưng thụ động thu lại càng là nhiều hơn gấp mười lần, bằng chứng chính là Thiếu Lâm tự, Võ Đang phái cùng Ngũ Nhạc kiếm phái ba cái môn phái có địa vị bậc nhất trên giang hồ cũng không làm gì được Nhật Nguyệt thần giáo, không phải là bọn hắn không muốn tiêu diệt “tà ma ngoại đạo” mà là không thể nào tiêu diệt, một khi lật bài còn chưa biết ai thắng ai thua a.
Dù là hiện nay Thiếu Lâm tự có tham vọng thống nhất dắt mũi toàn bộ các thế lực trong giang hồ, nhưng là muốn “thống nhất” hai chữ không phải cứ muốn là dễ dàng làm được, chỉ cần vẫn còn một số ít dù lớn dù nhỏ các thế lực không bị cuốn theo chiều gió thì hai chữ “thống nhất” này vĩnh viễn chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Nhưng cũng không phải là không có biện pháp, khi không thể dùng lời nói, danh vọng và xu thế để khiến cho kẻ khác quy phục cúi đầu thì trong trường hợp này vũ lực chính thứ hữu hiệu nhất để lên tiếng, mà muốn dùng vũ lực nhưng không ảnh hưởng tiêu cực đến lời nói, danh vọng và xu thế thì chỉ có thể là vũ lực một cách công khai, muốn công khai lại cần phải có một lý do chính đáng, mà lúc bấy giờ lý do chính đáng chính là để chống đối Tiếu Diện Ma Đầu và triều đình đang cấp bách uy hiếp.
Tiếp đến Nhật Nguyệt thần giáo sẽ lại hoạt động trở lại dưới tay Nhậm Ngã Hoành cho nên sớm muộn lực lượng sẽ được ngưng tụ trở lại, bởi vì Nhậm Ngã Hoành sẽ không bỏ được dã tâm muốn thống nhất giang hồ của mình, nhưng vô hình chung lại cho Thiếu Lâm tự thêm một cái lý do chính đáng nữa để công khai vũ lực, lúc bấy giờ mọi điều kiện cũng đã đầy đủ hoàn hảo, đây chính là lúc tốt nhất để Thiếu Lâm tự lật ra ván bài của mình, chỉ không biết là Thiếu Lâm tự sẽ dùng phương thức gì mà thôi.
Mà một khi Thiếu Lâm tự thành công như vậy thiên hạ từ nay về sau hoàn toàn lệ thuộc vào triều đình sau đó đi vào phép tắc, nhưng là có khi nào Thiếu Lâm tự thống lĩnh giang hồ sẽ phản bội lại triều đình!? Không có khả năng, bởi vì Thiếu Lâm tự có được hôm nay là triều đình ban cho, một khi Thiếu Lâm tự phản bội triều đình liền muốn công khai tất cả tội danh có dấu tay của Thiếu Lâm tự, khi đó Thiếu Lâm tự sẽ là tội đồ của cả thế giới không một ai có thể bao che, cái này gọi là cho được thì lấy về được, Thiếu Lâm tự đã không có khả năng quay đầu!
Cũng bởi vì như vậy Thiếu Lâm tự mới thận trọng tỉ mỉ bố cục xuyên suốt một thời gian rất dài mà không để một ai phát giác hay biết, nhưng điều đó lại vô hình để cho Ngô Chính nắm được cái đuôi của bọn hắn, bởi vì quá cẩn trọng không dám manh động mới tạo cho Ngô Chính nhiều như thế thời gian để mượn gió đẩy thuyền, bằng không một cái bố cục đã được chuẩn suốt hai ba cái thế hệ gần một cái thời đại nói phá rối liền có thể phá rối sao?
Hơn nữa Ngô Chính có ưu thế nắm bắt tiên cơ cùng với hệ thống một bên trợ giúp tăng cường thực lực, bằng không dù là Ngô Chính có thông minh tài trí đến đâu nhưng hắn có thể qua mặt được Lưu Bá Ôn thần cơ diệu toán!? Hay là có cơ sở vững chắc, nội tình thâm sâu như Thiếu Lâm tự làm chỗ dựa!? Cho nên nói Ngô Chính có thể làm được đến đây chín phần mười là lão thiên muốn ưu ái, thực chất sức lực của hắn cần bỏ ra so với kẻ khác để đạt được cùng một kết quả chỉ có một phần mười còn lại mà thôi, cho nên đó mới chân chính là lợi thế của Ngô Chính.
- Đông Phương, thời gian vẫn còn sớm, hay là chúng ta tìm một nơi nào đó để “tâm sự” ngày mai lại muốn xuất phát?
Ngô Chính lúc này ánh mắt tham lam ngắm nghía Đông Phương Bạch từ trên xuống dưới, sau đó lại đưa môi ghé bên tai nàng thì thào nói.
- Tùy ngươi!
Đông Phương Bạch ửng hồng hai má nhưng là vẫn rất khêu gợi động tác không giống như là e thẹn ngượng ngùng, nàng cũng không còn là như trước kia chỉ biết “chập chững bước đi” a.
-------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.