“ Thông tin nhân vật.
Danh tính: Ngô Chính.
Tuổi tác: .
Thể chất: tiên thiên đạo thể.
Tu vi: đỉnh tiêm hậu kỳ.
Danh hào: Tiếu Diện Huyết Ma, Tiếu Diện Hiệp, Tiếu Diện Ma Đầu.
Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh ( tầng ), Liệu Thương Thiên ( phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên ( phụ trợ).
Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm ( đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di ( đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh ( đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng ( đăng phong tạo cực).
(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa ( nhập môn), tinh thông ( tiểu thành), lô hỏa thuần thanh ( đại thành), xuất thần nhập hóa ( viên mãn), đăng phong tạo cực ( đại viên mãn)
Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.
Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.
Điểm sát lục: ( dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)
Danh vọng: ( điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng) ”
Đạo Giang thôn phía sau lục lâm bên dưới một gốc cây lớn, Ngô Chính đã thật lâu mới lại trở về chỗ này buông lỏng một hồi tâm trí, đồng thời cũng đang chăm chú ngắm nghía “ thông tin cá nhân ” bên trong hệ thống tính năng.
Ngô Chính ngồi trên đám cỏ dại thân dựa vào gốc cây, một tay đặt sau gáy, thì thào nói: “ Điểm danh vọng vẫn không ngừng tăng trưởng, còn có các chỉ số khác ngoại trừ điểm sát lục đều đã được tối ưu trong tầm khả năng, hiện tại ta đã vô phương có thể lại mạnh lên, nhưng là lấy ta tu vi lúc bấy giờ nếu gặp được tuyệt đỉnh đỉnh phong tu vi phần thắng thật không có nổi bốn thành ”
Trước đây Ngô Chính có thể đánh bại được Phong Thanh Dương một thân tuyệt đỉnh đỉnh phong tu vi phần nhiều là nhờ vào Phong Thanh Dương tuổi tác đã cao khiến chiến lực giảm sút quá mức, bằng không Ngô Chính bố cục tác chiến dù có lợi hại chăng nữa nhưng trước mắt thực lực tuyệt đối chiêu trò đều là dư thừa, chí ít muốn mười phần nắm chắc trừ phi Ngô Chính tu vi đạt đỉnh tiêm đỉnh phong, như vậy liền có thể an tâm hoàn thành nhiệm vụ.
Bỗng nhiên lúc này Đông Phương Bạch thân ảnh trông thấy từ đằng xa phương hướng Đạo Giang thôn, lúc bấy giờ đã đi đến bên cạnh Ngô Chính ngồi kế, quan tâm thăm hỏi: “ Ngươi lại đang lẩm bẩm một mình? ”
Ngô Chính không mấy bất ngờ nhìn qua bên cạnh, một tay nắm lấy tay nàng, khẽ giọng nói: “ Còn ngươi lại đang lo lắng hay sao? ”
Đông Phương Bạch ẩn hiện nhu tình trong đáy mắt nghiêng người khẽ dựa vào người hắn, trong giọng nói hiếm có ôn nhu: “ Sau đó chúng ta sẽ đi đâu? ”
Ngô Chính im lặng trầm tư một hồi, sau đó lại mỉm cười lạc quan nói: “ Nơi nào có quan trọng sao? Miễn ngươi đi cùng ta là ổn ”
Đông Phương Bạch một bên cũng mỉm cười đáp: “ Ngươi nói đúng! ”
Bên dưới gốc cây thật lớn bên trong lục lâm, Ngô Chính cùng Đông Phương Bạch hai người cứ thế yên lặng mà dựa vào nhau, một khắc yên bình liền nhanh chóng trôi qua.
...
Trở lại Đạo Giang thôn bên trong, lúc bấy giờ “ thôn dân ” quây quần trong tiểu thôn tựa hồ đều có chút trầm lặng hơn mọi khi, mọi người ai nấy sắc mặt đều nghiêm trọng an ổn làm phần việc của mình không một lời trò chuyện với nhau.
Đúng lúc này từ cửa chính đi vào trong thôn, một đám hắc y nhân người đã không còn che mặt lẳng lặng theo sau Quy Lão Đầu tiến vào bên trong thôn.
Đi thêm vài bước, bỗng nhiên Quy Lão Đầu thần sắc nghiêm trang, một thân tu vi đỉnh tiêm hậu kỳ cao thủ nội lực ẩn ẩn trong âm giọng bộc phát qua lời nói: “ Tất cả các huynh đệ đều đã tề tụ đông đủ, mọi người không cần lại đóng giả thôn dân nữa, chúng ta đến gặp công tử thôi! ”
Đám người “ thôn dân ” bên trong Đạo Giang thôn nghe vậy tuy không có lấy một lời đáp trả, nhưng trên tay vật dụng đều đồng loạt bỏ xuống, đồng thời khí thế trên người bộc phát biểu hiện đám người tu vi đều là nhất lưu cao thủ trở lên, hoàn toàn không cần lại che giấu thân phận.
Mã Hành Phàm lẫn bên trong đám người, duy nhất không có thần sắc nghiêm trọng ngược lại càng là cao hứng tâm trạng, đồng thời hướng về Quy Lão Đầu lớn tiếng nói: “ Quy lão, chúng ta đi thôi! ”
Tuy Mã Hành Phàm tính cách ham vui háo chiến háo thắng thường ngày gây không ít phiền phức cho mọi người, nhưng lúc này ngược lại cũng nhờ vào tinh thần lạc quan đó để mọi người bị cuốn theo khiến bầu không khí có phần trầm trọng lúc bấy giờ đã trở nên sống động hơn.
Quy Lão Đầu lúc này nhìn về phía hắn tự dưng cảm thấy có chút buồn cười, trên gương mặt cũng có phần giãn ra tựa hồ giải tỏa không ít căng thẳng, trong giọng nói cũng không còn nghiêm trọng, lại ôn hòa trách mắng như mọi khi: “ Tiểu Phàm ngươi nghiêm túc một chút, chúng ta còn phải đợi Bình Chi tiểu tử kia, hắn có lẽ cũng đã trở về! ”
Lời vừa nói ra, mọi người liền cảm nhận được có người có người đang tiến đến, đồng loạt hướng ánh mắt về phía cửa chính vào thôn.
Nhìn lại chỉ thấy thanh niên kia chính là Lâm Bình Chi nhưng lại không đi một mình, bên cạnh còn mang theo hai cái nữ tử xinh đẹp mười phần không thua kém nhau là bao, một người nữ tử trong đó tuy rằng vải lụa che đi dung mạo nhưng từ khí chất dáng vẻ để người khác tin tưởng phía sau tấm vải lụa đó nhất định là một cái tuyệt sắc dung nhan.
Lâm Bình Chi mang theo Nhạc Linh San cùng Nhậm Doanh Doanh đồng thời trở về Đạo Giang thôn, nhưng vừa vào trong thôn liền trông thấy mọi người đã tề tụ đông đủ, hơn nữa đều đang hướng ánh mắt trêu chọc nhìn về phía mình, không khỏi để hắn dở khóc dở cười đồng thời cũng rất hiếu kỳ là chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Bình Chi sắc mặt vừa cười vừa nhăn nhó, một tay gãi đầu, có hơi bối rối nói: “ Là... là có chuyện gì sao? Sao mọi người lại tụ tập như vậy? ”
Mã Hành Phàm nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Lâm Bình Chi, đồng thời khoát vai kẹp cổ lôi kéo hắn sang một bên cách xa hai cái tuyệt sắc nữ tử kia, lúc này khẽ giọng trêu chọc: “ Ngươi suốt ngày rong chơi bên ngoài thật là sung sướng a, một lúc lại còn mang về hai cô nương xinh đẹp như vậy, có thể nào nhường cho ta một cái!? Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ thân thiết a ”
Ha ha ha...
Mã Hành Phàm giọng nói tuy rất khẽ nhưng là những người có mặt ở đây ai nấy đều là cao thủ, chuyện thú vị đương nhiên sẽ để tai lắng nghe nào có thể qua mặt được bọn họ, lúc này nghe được nội dung trong lời nói khiến cả đám ôm bụng cười to.
Lâm Bình Chi một bên bất đắc dĩ cũng cười theo, nhưng tiếng cười thật giống như là khóc không bằng, cảm giác mười phần gượng ép.
Đang khoát vai hắn, Mã Hành Phàm lại có cảm giác như bị bắt quả tang mặt mày hơi đỏ lên, tuy nhiên Mã Hành Phàm kể ra cũng là một nửa truyền nhân của Ngô Chính, nói về độ mặt đày tuy không lợi hại bằng nhưng nếu so với đám người trong thôn tuyệt đối sẽ không thua kém một ai, lúc này cũng ha hả cười to sau đó lớn tiếng biện giải đổi chủ đề sang chuyện khác: “ Mọi người, ta chỉ là đùa giỡn Bình Chi mà thôi, chúng ta vẫn còn công việc phải làm a ”
Nhậm Doanh Doanh, Nhạc Linh San trông thấy tình cảnh hài hước của Mã Hành Phàm lúc bấy giờ cũng không khỏi che miệng cười thầm, đồng thời rất kinh ngạc một cái tiểu thôn tồi tàn ở nơi hoang vắng như thế này vậy mà lại là nơi trú ẩn của Tiếu Diện Huyết Ma hung danh cực thịnh trên giang hồ, hơn nữa không khí nơi đây giữa mọi người với nhau có vẻ rất hòa đồng để hai người các nàng lần đầu đặt chân đến liền có ấn tượng rất tốt.
Đám người bên trong thôn nghe nhắc đến công việc thần sắc liền trở nên nghiêm túc, nhưng là tâm trạng ngược lại đã thoải mái hơn rất nhiều, có vẻ Mã Hành Phàm biết cách pha trò rất đúng lúc.
-------------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc h sẽ upload chương mới, từ -> chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote -> sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.