Đồng Lão thu công, gật đầu nói:
“Được rồi, chúng ta quay về Linh Thứu Cung thôi.”
Giang Minh gật đầu, bỗng nhiên hắn cảm thấy một người đang khinh công rất nhanh về phía mình. Giang Minh cau mày nhìn về hướng người kia.
Đồng Lão thấy Giang Minh có biểu hiện lạ, sau đó chừng hai mươi giây cũng cảm thấy có người đến. Đồng Lão cả kinh, cảm giác lực của vị sư đệ này quả thực quá cao.
Hai mươi giây sau, một bóng trắng khinh công đến trước mặt mọi người. Người đến là một nữ nhân, quần áo sắc phục màu trắng, trên mặt có mạng che. Nữ nhân vừa tới, Đồng Lão mặt ngưng trọng, khí thế vọt lên.
“Sư tỷ, đã lâu không gặp.”
Nữ nhân lạnh nhạt nói, trong hàm chứa sát khí. Câu nói đã thể hiện rõ thân phận của nữ nhân mới đến, nàng là Lý Thu Thủy, sư muội của Đồng Lão và Vô Nhai Tử. Đồng thời là tiện nghi sư tỷ của Giang Minh.
Đồng Lão hừ một tiếng nói:
“Sư muội, ngươi đến thật đúng lúc.”
Lý Thu Thủy đáp:
“Sư tỷ, ân oán của chúng ta kết thúc thôi.”
Nói xong giơ tay lên tấn công Đồng Lão.
Giang Minh cau mày, Thiên Sơn chiết mai thủ sao? Giang Minh rất nhanh dùng ngón tay điểm vào chưởng của Lý Thu Thủy, bàn tay Lý Thu Thủy lập tức bị lệch hướng.
Lý Thu Thủy mặt biến sắc, ở đâu ra một cao thủ có thể dùng một ngón tay cản lại chưởng của mình? Nếu là giúp đỡ của Đồng Lão, hôm nay mình sẽ rất nguy hiểm. Đồng thời Lý Thu Thủy đối với chính mình chủ quan nhận định Giang Minh trẻ tuổi vậy võ công cũng sẽ không cao đi nơi nào, cảm thấy rất hối hận.
Lý Thu Thủy nhìn Giang Minh ánh mắt lo ngại, hỏi:
“Ngươi là ai?”
Sau đó liếc mắt nhìn qua đám người Vương Ngữ Yên, nhìn đến Vương Ngữ Yên, Lý Thu Thủy ánh mắt co rút lại một cái.
Đồng Lão cười khúc khích nói:
“Sư muội, giới thiệu cho ngươi, đây là tân chưởng môn sư đệ Giang Minh.”
Lý Thu Thủy tuy ở Tây Hạ, nhưng hơn một tháng đi đường cũng biết được gần đây có xuất hiện một người trẻ tuổi tên là Giang Minh, được gọi là Bạch Y Công Tử, không khỏi nhìn Giang Minh nhiều hơn hai mắt nói:
“Bạch Y Công Tử Giang Minh?”
Giang Minh nghe vậy cũng gật đầu cười nói:
“Sư tỷ, sư đệ Giang Minh khấu kiến!”
Lý Thu Thủy thanh tỉnh trở lại mới nhớ ra là Đồng Lão nói Giang Minh là tân chưởng môn sư đệ, vội hỏi:
“Sao ngươi lại là chưởng môn? Vô Nhai Tử còn sống không?”
Giang Minh trả lời:
“Sư tỷ, ngươi ngồi, mọi sự nói sau.”
Lý Thu Thủy biết hôm nay có muốn tấn công Đồng Lão e rằng cũng không được, vị sư đệ này võ công thâm sâu bao nhiêu nàng cũng không nhìn rõ tới, bèn ngồi xuống.
Giang Minh thuật lại sự việc xảy ra ở núi Lôi Cổ, Lý Thu Thủy nghe xong biết Vô Nhai Tử còn sống, trong lòng phức tạp vô cùng. Dù sao nàng cùng Vô Nhai Tử cũng có một đoạn thời gian là vợ chồng, cũng có với nhau một đứa con gái. Chỉ là rất lâu rồi không gặp được nhau.
Thở dài một cái, Lý Thu Thủy cũng quỳ xuống nói:
“Lý Thu Thủy bái kiến chưởng môn.”
Giang Minh dùng tay nâng Lý Thu Thủy lên. Sau đó nhìn mạng che mặt của Lý Thu Thủy hỏi:
“Sư tỷ, nghe nói khuôn mặt của ngươi bị hủy?”
Lý Thu Thủy căm hận nhìn Đồng Lão sau đó bất đắc dĩ gật đầu.
Giang Minh cười cười nói:
“Ta nói ta có thể chữa khuôn mặt cho sư tỷ, sư tỷ liệu có tin?”
Lý Thu Thủy nghe lời Giang Minh nói như sấm đánh ngang tai, run rẩy hỏi:
“Sư đệ ngươi nói thật?”
Giang Minh gật đầu, sau đó nói:
“Nhưng ta có một điều kiện.”
Lý Thu Thủy cuống lên:
“Sư đệ, mời nói.”
Giang Minh cười cười nói tiếp:
“Ta muốn Vô Nhai Tử, Lý sư tỷ ngươi và Đồng Lão không được tấn công lẫn nhau. Ba người muốn ở cùng một chỗ.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão đồng thanh:
“Không được!”
Sau đó hai người quay sang lườm nhau.
Giang Minh cười khổ nói:
“Hai vị sư tỷ, Vô Nhai Tử vốn cũng không chọn các ngươi a.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão cau mày, Lý Thu Thủy hỏi:
“Sư đệ, ngươi nói thế là ý gì?”
Giang Minh lắc đầu, rồi hỏi lại:
“Sư tỷ, ngươi có một muội muội rất giống ngươi?”
“Ngươi nói Thu Sương?”
Đồng Lão hỏi.
Giang Minh gật đầu nói:
“Ta có xem qua bức họa Vô Nhai Tử sư huynh luôn mang theo người, trong bức họa, cô gái có một nốt ruồi dưới mắt phải. Lý sư tỷ không có nốt ruồi dưới mắt phải, vậy là người kia chỉ có thể là tiểu muội của Lý sư tỷ.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão đều đứng như trời trồng, hai người đồng thời thì thào:
“Thật sự là như vậy? Vậy chúng ta bao nhiêu năm qua đã làm cái gì?”
Giang Minh lắc đầu, sau đó nói:
“Bất cứ việc gì đã xảy ra, ta mong hai vị sư tỷ có thể chung sống hòa bình cùng sư huynh. Chúng ta vốn là người một nhà. Hiện tại hai vị sư tỷ tuổi tác đã cao, còn sống được mấy năm nữa mà cứ tranh đấu? Chi bằng dành thời gian ở bên người mình yêu quý, đấy mới là vương đạo.”
Lý Thu Thủy và Đồng Lão nghe xong rung động, thì thào:
“Ở bên người mình yêu quý mới là vương đạo?”
Hai người sau đó nhìn nhau. Lý Thu Thủy nói:
“Bất kể thế nào, ta muốn nhìn bức tranh kia một lần.”
Đồng Lão cũng gật đầu nói:
“Ta cũng muốn nhìn một lần. Nếu Vô Nhai Tử yêu là ngươi, ta cũng sẽ bỏ qua, ta chỉ mong có thể sống cạnh Vô Nhai Tử. Về phần danh phận, ngươi tới là được.”
Lý Thu Thủy tròn mắt. Đây là vị sư tỷ ngày xưa vì đánh ghen đuổi giết, hủy dung chính mình, là người bao năm qua tranh đấu với mình hay sao?
Đồng Lão nhìn Lý Thu Thủy tròn mắt, miệng cười khổ nói:
“Chúng ta cũng chẳng sống được bao năm nữa, đánh nhau mãi thật sự vô vị. Ta chỉ muốn nhìn hắn mỗi ngày, từ giờ cho đến cuối cuộc đời thôi.”
Lý Thu Thủy ánh mắt phức tạp nhìn Đồng Lão, sau đó nhìn Giang Minh hỏi:
“Sư đệ, ngươi nói ngươi chữa được mặt của ta?”
Giang Minh gật đầu, sau đó đổi một ngàn điểm lấy một viên Sinh Cơ Đan, loại đan dược này có thể chữa được hầu hết các loại vết thương da thịt, đặc biệt có công dụng tẩy sẹo.
Đưa đan dược cho Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy không nghi ngờ gì, tháo mạng che mặt rồi trực tiếp nuốt xuống. Giang Minh gật đầu, Lý Thu Thủy này đầu óc thông minh quyết đoán, cũng phi thường tàn nhẫn. Nếu không phải mình mạnh hơn nàng, thật khó để thuyết phục nàng chấp nhận mình là chưởng môn Tiêu Dao Phái.
Lý Thu Thủy vừa đưa đan dược nuốt xuống, cảm thấy đan dược biến thành một đám nước, sau đó bụng trở nên ấm, có một luồng khí di động trong cơ thể mình, sau đó di chuyển đến khuôn mặt. Lý Thu Thủy cảm thấy khuôn mặt mình trở nên mát mát. Nàng không dám sờ lên mặt vì sợ để lại di chứng.
Dưới con mắt ngạc nhiên của sáu người Vương Ngữ Yên, khuôn mặt toàn sẹo của Lý Thu Thủy dần dần trở nên mịn màng, các vết sẹo dần thu nhỏ lại rồi biến mất.
Tới khi toàn vết sẹo biến mất, Lý Thu Thủy lúc này cảm thấy luồng khí ấm áp vừa rồi tiêu tán, mở mắt, sau đó sờ lên mặt mình.
Cảm nhận khuôn mặt trơn láng không một vết sẹo, Lý Thu Thủy nước mắt chảy dài. Vị cao thủ giết người như nghóe này lúc này như tiểu nữ sinh, ôm mặt khóc nức nở.
Đồng Lão lúc này không còn cảm thấy có một chút gì cừu hận Lý Thu Thủy, ngược lại thấy mừng cho nàng. Đồng thời mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn về Giang Minh, không ngờ hắn lại có loại đan dược nghịch thiên như vậy. Không những sẹo trên mặt Lý Thu Thủy biến mất, mà tóc của Lý Thu Thủy bạc trắng đã trở lại đen nhánh.
Chung Linh hỏi:
“Giang đại ca, viên thuốc vừa rồi là thuốc gì?”
Giang Minh mỉm cười đáp:
“Viên thuốc kia là độc môn bí truyền của sư phụ ta, cực kỳ khó điều chế. Sư phụ trước khi qua đời chỉ cho ta một viên, nói là thuốc này chỉ còn một viên duy nhất, công dụng tuy có nhưng chủ yếu là để tẩy sẹo.”
Trong đầu Giang Minh liền vang lên tiếng Tiểu Linh:
“Chủ nhân, ngươi cũng đủ sang đấy, dĩ nhiên dùng Sinh Cơ Đan để tẩy sẹo. Ngươi phải biết Sinh Cơ Đan còn có thể tẩy mọi loại bệnh xấu trong khi luyện công, còn có thể chữa lành vết thương không chí mạng. Ngươi lại dùng để tẩy sẹo!”
Giang Minh nghe Tiểu Linh nói xong, cười cười không trả lời lại. Đối với hắn, việc có thể hòa giải ân oán giữa ba người Vô Nhai Tử còn quý hơn một viên đan dược một ngàn điểm nhiều.