Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã gần hai năm trôi qua.
“Ngọc Yến tỷ!”
Thiếu niên năm nào giờ đã cao lớn. Khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn, nụ cười tự tin nở trên môi. Mộ Dung Vô Song hiện tại đã mười bảy tuổi, cao một mét bảy mươi lăm, một thân quần áo màu đen.
Thiếu nữ năm nào cũng đã trưởng thành. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh buộc hai sợi buộc tóc màu trắng, một thân quần áo màu trắng như thiên sứ.
Phùng Ngọc Yến mỉm cười hỏi:
“Vô Song, ngươi đã luyện thành công sao?”
“Ân, ta đã luyện thành công!”
Vô Song cao hứng gật đầu. Cuối cùng hắn cũng đã luyện thành võ công mà Phùng Ngọc Yến dạy cho.
“Ngọc Yến tỷ, chúng ta đi gặp Quách Tĩnh và Hoàng Dung đi!”
Phùng Ngọc Yến gật đầu nói:
“Ngươi về chuẩn bị, cũng nói cho phụ thân mẫu thân ngươi đi. Chúng ta đi ra ngoài chắc cũng phải mất một khoảng thời gian dài đấy.”
“Ngọc Yến tỷ, võ công của ngươi rốt cuộc cao đến mức nào?”
Vô Song chợt hỏi. Hắn bản lãnh đều là vị tỷ tỷ này chỉ giáo, mặc dù hai người chưa chính thức so tài với nhau, nhưng hắn luôn luôn có cảm giác Ngọc Yến tỷ tỷ rất mạnh, nội lực tu luyện càng lâu, hắn càng có cảm giác này.
Hai năm qua, Vô Song dựa vào Cửu Dương Chân Kinh đã nâng mức nội lực của mình lên hai trăm chín mươi lăm năm, thẳng vượt qua Âu Dương Phong. Kèm theo Càn Khôn Đại Na Di, Giáng Long Thập Bát Chưởng, Tiêu Dao Bộ chân truyền từ Phùng Ngọc Yến, ngũ tuyệt căn bản khó có thể là đối thủ của Vô Song.
Phùng Ngọc Yến thì càng kinh khủng. Nàng ra đời đã có hai ngàn năm nội lực, mười sáu năm qua chưa một ngày nghỉ ngơi tập luyện. Hiện tại nội lực Phùng Ngọc Yến đã kinh khủng đạt tới bốn ngàn bốn trăm năm công lực, chỉ cần một thời gian tích lũy có thể đạt tới năm ngàn năm công lực, tiến tới đột phá vào Tiên Thiên Chi Cảnh.
Nhưng khi dạy võ cho Vô Song, Phùng Ngọc Yến chưa bao giờ ra tay, nhiều lắm là chỉ thi triển Tiêu Dao Bộ né tránh, khiến cho Vô Song không cách nào biết được thực lực chân chính của Phùng Ngọc Yến. Vô Song chỉ biết, tỷ tỷ của hắn sâu không lường được, khiến hắn không tự chủ được mà vô cùng ngưỡng mộ nàng.
Phùng Ngọc Yến nghe Mộ Dung Vô Song hỏi, nàng nở nụ cười khuynh thành rồi nói:
“Ta kỳ thật cũng không biết a. Nhân chuyến này đi xem thử xem.”
Vô Song nhìn Phùng Ngọc Yến cười mà ngẩn người một lúc. Phùng Ngọc Yến bất đắc dĩ nói:
“Ngươi tại sao lại ngẩn người? Ngươi đã biến thành chân chính đại nam hài chăng?”
Vô Song xấu hổ nói:
“Ngọc Yến tỷ, ngươi thật đẹp. Ta là nữ mà còn không thể kiềm chế khi nhìn ngươi.”
Phùng Ngọc Yến cười khổ, xem ra đi ra ngoài phải che mặt lại. Đồng thời cảm thấy ngày xưa Mộc Uyển Thanh che mặt là chí lý lắm. Phùng Ngọc Yến bây giờ khuôn mặt thậm chí có thể so ngang ngửa Vương Ngữ Yên. Do tu luyện nội công rất cao nên làn da thậm chí còn đẹp mịn màng hơn cả Vương Ngữ Yên. Đấy là còn chưa chính thức bước vào tiên thiên, nghe nói võ giả tiến vào tiên thiên, toàn thân được tẩy tủy hoàn toàn, khiến cho ưu điểm còn thể hiện ra rõ ràng hơn nữa.
Tối hôm đó, Phùng Ngọc Yến nói ý muốn cùng Mộ Dung Vô Song đi dạo chơi giang hồ một đoạn thời gian. Mộ Dung Vô Song võ công cao, Phùng Danh biết. Chính hắn đã nhìn thấy Mộ Dung Vô Song một chưởng đập bay gốc cây có đường kính ba tấc. (ba mươi cm)
Phùng Danh cùng Đại phu nhân ủng hộ Phùng Ngọc Yến nhiệt tình khiến chính Phùng Ngọc Yến bản thân nghi ngờ không biết có chuyện gì khiến phụ mẫu lại gật đầu đồng ý nhanh như vậy. Trong đầu Phùng Ngọc Yến cũng toát ra một lý do, nhưng nàng nhanh chóng lắc đầu cười bỏ qua.
Đồng dạng xin phép có Mộ Dung Vô Song nhà Mộ Dung. Mộ Dung Vũ nghe con trai muốn mang mỹ nhân Phùng Ngọc Yến đi du lịch giang hồ, tuy không muốn, nhưng nghĩ bản lĩnh của con trai từ khi học võ thuật với cao nhân bí ẩn, hiện tại cao hơn mình nhiều lắm, căn bản đảm bảo an toàn cho cả hai người, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Đồng thời Mộ Dung Vũ cũng dặn dò con trai bảo vệ Phùng Ngọc Yến thật cẩn thận, sớm về nhà kẻo trễ nải, khiến Mộ Dung Vô Song trong lòng cũng kỳ quái, không biết trễ nải cái gì. Nhưng cuối cùng hắn cũng không mở miệng ra hỏi.
Thế nhưng cả hai bên gia đình đều không biết, đôi trẻ căn bản sẽ không xảy ra cái gì gọi là lửa gần rơm hay tình thanh mai trúc mã ở đây cả, và người không cần bảo vệ nhất ở đây lại chính là thiếu nữ xinh đẹp thoạt nhìn cực kỳ vô hại và yếu đuối Phùng Ngọc Yến.
Sáng hôm sau, Phùng Ngọc Yến cùng Mộ Dung Vô Song hai người cưỡi ngựa song song hướng Trung đô Bắc Kinh tiến tới.
Hành trình thật ra cũng thuận lợi, chính là trên đường thỉnh thoảng có vài tên cướp xông ra định cướp sắc Phùng Ngọc Yến, cuối cùng bị Mộ Dung Vô Song một chưởng đánh chết. Lần đầu giết người Mộ Dung Vô Song cũng nôn thốc nôn tháo, Phùng Ngọc Yến nhìn lắc đầu, đúng là bề ngoài đàn ông nhưng linh hồn vẫn là cô gái ngây thơ, cần rèn luyện nhiều lắm.
Tới ngày thứ bảy, Phùng Ngọc Yến chợt nghe thông báo có nhiệm vụ, vội vàng mở bảng nhiệm vụ ra. Quả nhiên có hai nhiệm vụ chính tuyến và một nhiệm vụ phụ tuyến:
Nhiệm vụ chính tuyến:
[Đảm bảo Quách Tĩnh và Hoàng Dung không chết.]
Phần thưởng: một vạn điểm hệ thống, danh vọng thưởng một ngàn điểm, một vòng quay sơ cấp.
Thất bại: danh vọng về linh.
[Đảm bảo Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công không chết tại Lâm An]
Phần thưởng: một vạn điểm hệ thống, danh vọng thưởng một ngàn điểm, một vòng quay sơ cấp.
Thất bại: danh vọng về linh.
Phùng Ngọc Yến nhíu mày, Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở thế giới này lại có thể có nguy hiểm trí mạng? Càng kỳ quái là Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công cũng có nguy hiểm trí mạng? Điều này rất không hợp lý.
Nhưng trong đầu Phùng Ngọc Yến lúc này đột nhiên hiện ra lời Tiểu Linh đã từng nói: “sẽ có một số lượng người cũng theo đó mà trọng sinh đến các thế giới khác.”
Hiện tại bên cạnh Phùng Ngọc Yến đã có một người trọng sinh là Mộ Dung Vô Song rồi, rất có thể còn có một kẻ khác có khả năng gây nguy hiểm cho bốn người vừa nói, hơn nữa rất có thể không chỉ có một kẻ.
Phùng Ngọc Yến cũng không thật sự lo sợ có tu chân cường giả ở thế giới này. Thế giới này linh khí căn bản không có, có vác công pháp hỗn độn cấp ra luyện ngàn năm cũng chẳng ra nổi giọt chân khí nào, đừng nói đột phá tới luyện khí kỳ tức tiên thiên kỳ cường giả.
“Ngọc Yến tỷ!”
Phùng Ngọc Yến chợt nghe Vô Song gọi. Nàng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Không có, ta thấy ngươi tự nhiên ngẩn người.”
“Ta không sao, chỉ là có chuyện suy nghĩ.”
“Ngọc Yến tỷ, chúng ta sắp tới Bắc Kinh, ngươi nên đeo mạng che mặt, tránh cho phiền toái.”
“Ân.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó mang lên mạng che mặt. Nàng biết sức tấn công của khuôn mặt mình. Trên đường đi đã tiêu diệt vài tên cướp. Khả năng vào trong thành sẽ kéo theo rắc rối nhiều hơn, chẳng bằng trực tiếp che lại.
Nhìn xuống nhiệm vụ phụ tuyến, Phùng Ngọc Yến tiếp tục cau mày.
[Dùng y thuật cứu một trăm người]
Phần thưởng: một vạn điểm hệ thống, danh vọng thưởng một vạn, một vòng quay sơ cấp.
Thất bại: cứu không được một người coi như thất bại, trừ một ngàn danh vọng.
Cái này rất mất thời gian nha. Phùng Ngọc Yến lắc đầu. Nàng phải đi theo bảo vệ Quách Tĩnh và Hoàng Dung, hơn nữa ở Lâm An lại phải bảo vệ thêm Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công. Xem ra chỉ có thể hoàn thành sau khi kết thúc nhiệm vụ chính tuyến. Phùng Ngọc Yến nhẹ thở ra, tay đóng màn hình hệ thống lại.
Trời dần ngả tối, cuối cùng hai người đã tới Trung Đô Bắc Kinh, hai người rất nhanh tìm một khách điếm thuê hai phòng ngủ lại.