“Vô Song!”
“Vô Song đại ca!”
Trình Y Y cùng Tiếu Tiếu vui mừng chạy ra chào đón Vô Song. Vô Song nhe răng cười chào hỏi:
“Y Y, Tiếu Tiếu, ta đã trở lại.”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Vô Song, ngươi có thể giới thiệu với ta, ai ở sau lưng ngươi không?”
Vô Song gãi gãi đầu. Trình Y Y và Phùng Tiếu Tiếu lúc này mới để ý đến ngoài cửa có một người đang rụt rè nhìn vào y quán. Đó là một cô nương trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, có thể sánh ngang với Trình Y Y. Phùng Ngọc Yến có chút ngỡ ngàng, Xạ Điêu thế giới từ bao giờ lại nhiều người đẹp đến vậy?
“Nguyệt Nhi, ngươi vào đây.”
Vô Song quay ra vẫy vẫy tay gọi ngoài cửa cô nương. Cô nương tên gọi Nguyệt Nhi cũng đi vào, nhưng lại núp sau lưng Vô Song, tò mò nhìn những người trong y quán.
“Ngọc Yến tỷ, đây là Nam Cung Nguyệt, ta trên đường đi gặp nàng bị bọn cướp bắt lấy, tiện tay giải cứu.”
Phùng Ngọc Yến cẩn thận quan sát Nam Cung Nguyệt, chỉ thấy nàng là một cô gái không có võ công, hơn nữa khí chất lại đoan chính, không phải người có tâm địa xấu gì, lúc này gật đầu cười chào hỏi:
“Nguyệt Nhi muội muội, ngươi không cần phải sợ. Chúng ta ở đây hoan nghênh ngươi đấy.”
Nói xong quay lại bảo Y Y:
“Y Y, ngươi sắp xếp cho Vô Song và Nguyệt Nhi muội muội phòng ngủ nhé. Nguyệt Nhi sẽ ở phòng của Tiếu Tiếu, còn Tiếu Tiếu sẽ sang ngủ với ta.”
Tiếu Tiếu vốn lâu ngày phải ngủ tách riêng sư phụ, lúc này nghe thấy sư phụ đồng ý cho mình ngủ chung, hưng phấn lao đến ôm Phùng Ngọc Yến.
Thật ra chủ yếu là Tiếu Tiếu ngủ giường, Phùng Ngọc Yến đa phần đều là ngồi tu luyện, nhưng Tiếu Tiếu luôn thích ở bên cạch sư phụ.
Vô Song rất tự nhiên, cùng Nguyệt Nhi đi vào khu phòng phía sau.
Triệu Húc lúc này vẫn đang ngạc nhiên, hắn không ngờ mới đi ra ngoài có một thoáng, mà bản thân đã gặp ba vị mỹ nữ. Người nào cũng quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành. Đồng thời nhìn Phùng Ngọc Yến, Triệu Húc có một trận cảm thán, nghĩ đến mình khó khăn mà nhất thời có chút nản chí.
“Ngươi còn ở đây?”
Tiếu Tiếu không khách khí muốn đuổi khách. Nàng biết rõ, Vô Song đại ca trở về, Phùng Ngọc Yến chắc chắn sẽ xuống bếp làm một bữa thịnh soạn. Nếu không đuổi đi cái tên đáng ghét này, nhỡ để hắn nếm thử sư phụ nàng làm món ăn, sợ hắn sẽ càng quyết tâm theo đuổi sư phụ nàng. Đến lúc đó, muốn cho con ruồi này biến mất, sợ rằng chỉ còn cách cho hắn vài bệnh không cách nào cứu chữa…
Triệu Húc nhìn Tiếu Tiếu ánh mắt lạnh, có chút rùng mình, hắn làm sao không biết ý tứ Tiếu Tiếu muốn đuổi hắn đi. Nhưng bảo hắn đi, hắn cũng không cam lòng a.
“Vừa rồi ngươi nói Phùng cô nương có vị hôn thê, là ai vậy?”
Triệu Húc cố gắng đánh trống lảng.
“Là người vừa đi vào a.”
Tiếu Tiếu quay ra phía hậu viện chỉ chỉ.
Phùng Ngọc Yến không nói gì, nàng tốt nhất lúc này nên im lặng, nếu không sẽ gây ra phản tác dụng, tạo cho Triệu Húc một lý do dây dưa.
Triệu Húc cúi đầu buồn bã, thất thểu đi ra khỏi cửa.
“Nha, thật phiền hà.”
Tiếu Tiếu lắc lắc cái đầu nhỏ, buông một tiếng thở dài.
Phùng Ngọc Yến bực mình nói:
“Ai nói với ngươi là ta có vị hôn phu đấy?”
Tiếu Tiếu cười hì hì đáp:
“Sư phụ, Vô Song đại ca chẳng phải vị hôn phu của ngươi sao?”
“Ta nói với ngươi, Vô Song và ta thuần túy là tỷ đệ tình cảm, làm sao lại có hôn ước gì ở đây?”
Tiếu Tiếu le lưỡi đáp:
“Nhưng nếu ta không nói vậy, tên kia sẽ còn dây dưa sư phụ suốt. Ta không chấp nhận hắn cướp sư phụ đi!”
Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười nói:
“Ngươi cái này tiểu nha đầu, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Ngươi cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.”
Vì dù sao, ta ở cái thế giới này cũng không lâu nữa… Phùng Ngọc Yến âm thầm nói trong lòng như vậy.
“Được rồi, Vô Song trở về, cũng nên làm chút tiệc chiêu đãi khách.”
Phùng Ngọc Yến cũng không trách mắng Tiếu Tiếu nữa mà mỉm cười nói. Tiếu Tiếu vui mừng hoan hô:
“Sư phụ vạn tuế!”
Phùng Ngọc Yến mặt nghiêm lại, dặn dò:
“Lần sau ngươi làm việc gì nên lưu lại cho nhân chút mặt mũi, không thể tùy ý sử dụng bạo lực, nghe chưa?”
Tiếu Tiếu biết vừa rồi mình đá bó hoa, khiến sư phụ không hài lòng, lúc này cúi đầu nhận lỗi:
“Sư phụ, ta biết lỗi rồi, ngươi đừng giận nha. Lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
“Được rồi, đi đóng cửa đi, chúng ta trưa nay cũng không có bệnh nhân.”
Phùng Ngọc Yến cũng có chút kỳ quái, tại sao hôm nay lại ít người bệnh đến khám như vậy? Nàng không biết, tất cả là do Triệu Húc tùy tùng Tư Mã Viên sắp xếp, muốn cho Triệu Húc có cơ hội nói chuyện với Phùng Ngọc Yến, nên đã chặn đám người muốn khám bệnh từ xa. Nhưng với thất bại của Triệu Húc, Tư Mã Viên người đã rút đi, bệnh nhân sẽ tới rất đông vào buổi chiều.
Nhìn bàn đầy ắp món ăn, Vô Song nuốt nước bọt ừng ực rồi nói:
“Ngọc Yến tỷ, ta rời đi chính là nhớ nhất món ăn ngươi nấu đấy.”
Trình Y Y cười nói:
“Ngươi rời đi, Ngọc Yến tỷ còn nấu cho chúng ta mấy bữa nữa cơ.”
“Thật? Ngọc Yến tỷ, ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh như vậy chứ?”
Phùng Ngọc Yến cười đáp:
“Được rồi, ăn đi. Nguyệt Nhi muội muội, ngươi cứ ăn thoải mái nhé, hôm nay ta làm rất nhiều.”
Nam Cung Nguyệt e lệ gật đầu, trong lòng tò mò nhìn Phùng Ngọc Yến. Nàng thấy vị Ngọc Yến tỷ tỷ này không những cực kỳ xinh đẹp, lại còn nấu ăn giỏi như vậy, món ăn quá thơm đi. Nhìn Vô Song bên cạnh sáng mắt, Nam Cung Nguyệt có chút tư vị không phải, nàng vốn rất tự tin vào sắc đẹp bản thân, nhưng đến giờ tự tin của nàng đã bị đánh bại, nàng trước mặt Phùng Ngọc Yến lại sinh ra một chút tự ti…
Vô Song đám người bắt đầu đánh chén. Vô Song, Trình Y Y cùng Tiếu Tiếu liên tục gắp, ăn như rồng cuốn khiến Nam Cung Nguyệt vừa gắp món ăn vào bát, chưa kịp cho vào miệng, ngạc nhiên há hốc mồm. Nàng nhìn Phùng Ngọc Yến một chút, sau đó ăn một miếng thức ăn trong bát. Miếng thức ăn vừa vào miệng, một mùi vị thơm lừng dâng lên trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được mỹ vị khiến nàng chỉ muốn liên tục ăn. Không nhịn được, Nam Cung Nguyệt cũng liên tục gắp.
Phùng Ngọc Yến tất cả điều này đã quá quen thuộc, nàng bình thản ăn, tận hưởng hương vị món ăn. Đến lúc nàng cảm thấy no, cũng là lúc toàn bộ thức ăn trên bàn đã đánh sạch sẽ. Phùng Ngọc Yến có chút giật mình, nàng lần này nấu chính là cho chín người ăn a, vậy mà đã hết sạch rồi.
“Mình phải chăng đang nuôi heo?” Phùng Ngọc Yến nhìn bốn người trước mặt phình bụng, có chút nghĩ như vậy đấy.