Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại Học viện KC, còn trước kia, cô học ở trường PMT á. Cô diện trên người bộ đồng phục áo trắng, váy đỏ và cà vạt cũng màu đỏ để tượng trưng cho lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn và đơn giản. Mang thêm một đôi giày bata trắng năng động, khoác lên vai cái ba lô tinh nghịch càng tăng lên vẻ đẹp kiều diễm nhưng tinh khôi của cô. Cô đứng trước gương, đọc lại một lần bài diễn văn cho lưu loát ( bả làm như đi dự hội nghị á) xong xuôi cô mới bước xuống nhà ăn cơm.
Bàn ăn được bày sẵn, chén đũa sẵn sàng cho cô “mần thịt” mấy món ăn ưa thích. Bên trái cô, một cô gái khả ái nhu mì khẽ xới cơm cho cô một chén thật đầy rồi cúi đầu, tay cung kính đưa chén cơm cho cô. Cô cầm lấy cái chén, mày hơi nhíu lại:
-Đâu phải là chị không biết tính em? Em đã nói bao nhiêu lần rồi…
Cô còn chưa nói xong, cô gái ấy mặt mày xám lại, vội vàng giải thích:
-Tôi xin lỗi cô, đại tiểu thư! Nhưng mà cô là chủ, tôi là tớ, tôi thật sự không thể
-Không thể cái gì chứ? Em nói rồi, trước mặt em, mọi người không cần phải giữ lễ như thế! Em thật thấy khó chịu nha!-nét mặt cô pha lẫn chút giẫn dỗi
Cô vừa dứt câu, từ trên lầu, một cô gái khác, xinh đẹp xuất trần (nghiêng thùng đổ nước) gõ lên đôi giày cao gót, chầm chậm đi xuống bàn ăn:
-Ngay cả một con hầu còn biết lễ nghĩa, chủ là chủ, tớ là tớ. Vậy mà đại tiểu thư của chúng ta đây lại còn đợi người hầu dạy bảo lại hay sao?
(Giang Khả My: em gái của cô-Giang Nhật Hạ tuổi, xinh đẹp, thông minh, nhưng tính cách cay nghiệt. Hận không thể đem người chị của mình đun vào chảo dầu, sống không bằng chết chỉ vì lý do là khi chị em cô đi chung với nhau, tuy Khả My cô yêu kiều là thế, nhưng tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô chị “quý hóa” này. Tính tình Khả My như thế cũng một phần bởi mẹ của người chỉ yêu thương mỗi Khả My, cho cô ta cái quyền “ tiền trảm hậu tấu” nên Khả My mới có thể lộng hành đến vậy)
-Tôi không dám dạy bảo ai cả, thưa nhị tiểu thư!-chị người hầu mặt xám lại, phân bua
Bốp
Khả My không thương tiếc mà tát lên má của chị người hầu một tiếng, năm dấu tay in cả lên gò má
-Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư. Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là tiểu thư, không đại không nhị gì cả, rõ chưa?!-Khả My nổi nóng quát lên
-Chị có sao không? Nhã Đình?- cô ân cần rồi quay sang Khả My-Chị nói cho em biết! Em có ghét chị cứ nhắm thẳng vào chị đây! Ai cho em cái quyền “giận cá chém thớt” vô cớ như vậy? Dù gì thì chị Nhã Đình tuổi cũng lớn hơn em đó!
-Lớn hơn thì sao chứ?-Khả My thư thả ngồi xuống ghế-Dù sao đi nữa vẫn là người hầu của em mà thôi!
chữ “người hầu” Khả My cố tình kéo dài ra như muốn rạch lên tim Nhã Đình vết thương sâu của sự mất đi tự trọng
-Nói hay, nói hay!
Một người phụ nữ thân y màu xanh lá tươi mát, nét mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị nhưng khóe môi lại vẽ lên một nụ cười nham hiểm.
-Mẹ...-Nhật Hạ nén cơn giận, cuối đầu chào cung kính
-Bà chủ…-Nhã Đình mặt không còn một giọt máu
Người phụ nữ đó là mẹ của Khả My và Nhật Hạ (tên là Nghê Nhạc Lam, tuổi), tuy vậy nhưng ai cũng có thể nhận ra bà ta thiên vị Khả My đến mức cùng cực, còn đối với cô, mẹ cô cay nghiệt, tàn độc, hận không thể đem đầu cô chặt xuống, hành hạ cô cả thể xác lẫn tinh thần bởi do gương mặt của cô vô cùng giống với người cha vô lương tâm đã bỏ rơi mẹ con cô khi em gái cô chỉ vừa tròn tháng. Mẹ cô, thật quả là có nghị lực lắm nha! Mới hai mươi mấy tuổi đầu đã ẵm theo đứa con gái nhỏ lăn lộn trên thương trường. May nhờ người nhà ngoại giúp đỡ ít số vốn, mẹ cô đã gây dựng nên Giang Thị của ngày nay.
-Mẹ!-Khả My lười nhác khẽ chào mẹ
Nhạc Lam khẽ cốc nhẹ cô một cái:
-Con bé ngốc này, sao còn không mau ăn sáng?
Khả My khẽ nhíu mày, le lưỡi tinh nghịch:
-Tại có cục rác chướng mắt làm ảnh hưởng đến khẩu vị của con! Giờ ăn cũng không thấy ngon!
-Mẹ à! Tại Khả My, con bé quá đáng trước mà!-cô lên tiếng
-Tôi nói bao nhiêu lần rồi? Chuyện tôi dặn, cô dám bỏ ngoài tai?
-Mẹ… con không dám!-cô nhẹ giọng, ngữ điệu có chút uất ức
-Nhắc lại tôi nghe!-Nhạc Lam gắp thức ăn cho Khả My
-Dạ là: Khả My làm việc gì con cũng phải hết sức ủng hộ, mặc kệ là đúng hay sai, nên hay không nên. Có việc gì gây ra hậu quả xấu, con đều phải gánh vác thay Khả My, Khả My là người kế nghiệp Giang Thị sau này, tuyệt đối không được để con bé rơi ra sợi tóc!-cô ấm ức, mắt đỏ lên
-Biết mà còn dám trái?!-Nhạc Lam thản nhiên ngồi ăn, không thèm liếc cô nửa con mắt
-Con…-cô nghẹn lại
-Đi ngay cho khuất mắt tôi! Phạt cô không được ăn sáng! Phải đi bộ đến trường!
-Dạ, thưa mẹ!-cô nói rồi ngậm họng uất hận, xách ba lô lên, giẫm mạnh lên đôi ba ta trắng bước vội ra ngoài
…
-Đại tiểu thư! Là tại tôi, tôi xin lỗi!- Nhã Đình đuổi theo, nhét vội cho cô ổ bánh mì ngọt
-Không sao! Lỗi cũng không phải ở do chị! Với lại em có cái này rồi-cô nói đến đây khẽ lắc lắc ổ bánh rồi chạy vụt ra ngoài
Chết tiệt! Cứ đà này cô trễ giờ mất! Đồng hồ trên tay điểm h’!Ngày đầu tiên mà đi trễ, thể nào mấy thầy cô cũng có thiện cảm xấu về mình. Nghĩ đến đây, cô miệng gặm bánh, chân chạy như ma đuổi trên đường lớn.