Nghe lời mẹ. Nhưng cô vẫn rất tò mò trong USB này có gì.
thân ảnh trần như nhộng quấn chặt lấy nhau. Trên loa không ngừng phát ra âm thanh như trêu đùa, như khêu khích " A, um.., nhanh, um...aaaa!" cả phòng đều ngập tràn trong âm thanh rên rỉ của phụ nữ
Đây không phải là phim khiêu dâm sao? + sao cô có thể xem chứ?
Thì ra đây là mưu đồ của Nhạc Lam, xem ra, bà ta hoàn toàn không hiểu chút gì về Dương Hạo Phong
Trên hành lang bỗng phát ra tiếng chân người, không phải mà là...rất nhiều. Còn có cả tiếng cười nói của anh với khoảng - người nam nhân khác. Nếu để họ thấy cô ăn mặc như thế này lại đang xem phim chắc chắn kết cục sẽ vô cùng thảm mà. Anh sẽ nghĩ cô là loại người gì đây? Cô phải sống làm sao?
Cô luống cuống tắt TV, hoảng sợ đến phát điên. Nếu bây giờ chạy ra với bộ dạng lẳng lơ này, lỡ đụng mặt anh và mấy người đó thì biết làm sao? Nắm đấm đã được vặn, cô không thể nghĩ nhiều nữa liền lập tức nhảy vào tủ áo, đóng "sầm" tiếng
Vừa bước vào, anh đã linh cảm được có người đang ở trong phòng, trên TV còn cắm cả USB, loại mà anh chưa hề nhìn thấy. Là ai?
-Lúc nãy mình nghe tiếng đóng cửa, có ai ở trong phòng cậu sao?-Hàn Vũ nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc
-Có sao? Hay cậu nghe nhầm?
-Không đâu, cậu quên Hàn Vũ là người có đôi tai hoàn hảo à?-Thiếu Hạo chen vào-Âm thanh dù bị lẫn, cậu ấy vẫn có thể nghe ra!
Hàn Vũ im lặng quan sát. Nhận thấy không có người nên mới lên tiếng:
-Không có ai cả, chắc mình nghe nhầm thật!
-Ừ, nhưng có cái USB lạ trong phòng mình
Đang nín thở bỗng nghe nhắc đến USB cô bỗng hốt hoảng "Chết thật! Lúc nãy quên cả việc rút USB, chết thật, giờ thì chết thật rồi!" cô như nín thở, luống ca luống cuống thế nào lại đập đầu vào thành tủ
Cốp!
-Là ai?
Anh quát thật to, dùng ánh mắt lãnh lẽo liếc xung quanh
-Tủ áo!-Hàn Vũ lên tiếng
"Chết rồi, làm sao đây, mình ăn mặc như thế này, họ sẽ nghĩ sao về mình, làm sao đây, tiêu, tiêu thật rồi....!" Cô vội nắm chặt cửa tủ lại "Đừng mở, tôi van cầu mấy người, đừng mở!" Mồ hôi dần đổ ra, khỉ thật!
-Mình mở không được!-Thiếu Hạo thở dồn dập
-Để mình!
Hàn Vũ dứt lời liền giựt mạnh cửa tủ ra. Cô vì chống cự với Thiếu Hạo mà đã không còn sức, liền lần nữa chứng minh về độ quán tính, lao ra phía trước
Bất ngờ về việc có thân ảnh xinh đẹp sà vào người, Hàn Vũ bỗng dưng hóa đá
Cô ăn mặc thiếu vải như vậy, lẳng lơ nhưng thật quyến rũ. Nhưng việc xảy ra đột ngột, anh cũng không kịp phản ứng
Thời gian như đóng băng...
Hàn Vũ tay trái ôm cứng vai cô, tay còn lại, hoàn toàn vô tình đặt tay phải vào vòng eo con kiến mảnh khảnh. Nhờ cách chào hỏi đặc biệt này, chắc này mai anh phải đi...GỌI VÍA. Hàn Vũ bỗng đưa mắt liếc nhìn thân ảnh đặt trên người mình, hoàn toàn không cố ý dừng mắt lại trên rãnh ngực căng tròn hay phần nội y màu trắng ở thân dưới đang lộ ra đôi chút. Cũng không cố ý đỏ mặt vì đôi môi ửng đỏ tự nhiên hay bởi hương thơm thanh khiết. Làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú, cả con người phát ra khí chất thanh tao, thật khiến Hàn Vũ nổi tiếng sắt đá cũng phải có cảm giác muốn cô.
Cô cũng không khác gì Hàn Vũ, vì quá bất ngờ mà tay chân tê liệt. tay chống ở ngực anh cô vẫn chưa rời, mắt mở to nhìn khuôn mặt phóng đại của người con trai phía trước. Thật tiêu sái và có chút...ưm...quen thuộc, đã từng gặp nhưng vẫn không nhớ là gặp ở đâu! May mà lúc nãy cô có mặc nội y, nếu không...cô thật không dám nghĩ tiếp
Bỗng anh kéo ngược cô vào lòng, khoác chiếc áo vest lên người cô, khiến cô dần tỉnh lại.
-Cách chào hỏi của chị dâu có chút đặc biệt nha! Thật khiến em muốn ngày nào cũng đến đây chào hỏi!-Hàn Vũ ngồi dậy liếm môi trêu ghẹo
-Hàn Vũ, đáng ra mình mới là người được chị dâu chào hỏi!-Thiếu Hạo không giấu vẻ luyến tiếc
-Đừng đùa nữa! Mau cút ra phòng khách cho mình!
-Đây là cách thể hiện lòng hiếu khách của quý chủ đây hay sao?-Hàn Vũ lãnh đạm
-Nếu không ra, cậu sẽ có lá đơn sa thải ngay vào tối nay!
-Tốt, tổng tài yên tâm. Tôi không ở lại xem vợ chồng cãi nhau đâu!
Nói rồi, Hàn Vũ và Thiếu Hạo cũng cùng nhau bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn cô và anh. Thật sự, thời gian trôi qua thật chậm lúc này. Thật căng thẳng.
Anh vẫn là không nói gì, hướng cái TV mà mở công tắt.
Màn ảnh vẫn chưa kịp khởi động, cô vội nắm USB giựt mạnh ra
-Đưa USB cho tôi!
-...
-Đưa đây!
Anh quát thật lớn rồi siết chặt cô, ép cô phải đưa. Trong phút chốc, không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ biết, nếu để anh biết có gì trong đây thì cả đời này cô quả không thể sống! Nghĩ thế, cô nhét ngay USB vào miệng.
-Em có ngốc không? Mau nhả ra ngay, nhả ra!
-...
-Muốn chết à? Nếu em dám không nhả, tôi nhất định sẽ giết chết mẹ em!
Nói trúng tim đen, cô ngàn lần không bằng lòng đưa USB cho anh. Anh cũng không xem, chỉ khẽ nói:
-Tôi đã kêu Hà quản gia chuẩn bị số quần áo, xuống đó chọn lấy bộ rồi thay. Trang điểm đẹp chút, theo tôi đi dự bữa tiệc
Cô cũng không nói gì, lết cái xác trống không hồn đi chọn áo.
...
Toàn là màu mè, hở hang (tg: sao mà hở bằng bộ cô đang mặc?),... nói chung là không có bộ nào hợp với cô. Với đôi tay thon lấy bộ kín đáo và đơn giản nhất. Bước vào phòng thay đồ
TG: chương này có vấn đề gì k a? Mn cho ý kiến nhé! yêu lắm cơ >>