Anh liên tục nhìn màn hình không rời mắt. Đôi khi mi tâm lại có chút nheo lại. Dám đối xử với người phụ nữ của anh như vậy, quả thật là Khuynh Thất Lục hắn chán sống rồi mà!
Cô bị phơi nắng đến mức đôi môi cánh hoa trở nên trắng bệch, khô héo. Tóc mềm tùy ý xõa lộn xộn trên gương mặt yêu kiều. cả người cô trở nên mềm nhũn không còn sức, mắt nhìn xa trông tựa như vô hồn, biểu cảm lộ vẻ tư lự, đôi khi lại nhếch mép cười. Có gì mà đáng cười chứ? Không chỉ anh mà cả Khuynh Thất Lục cũng đang tự vấn
Khuynh Thất Lục khẽ liếc đồng hồ: giờ , cái khoảng khắc nắng nóng đến cùng cực
-Nóng lắm phải không?
Cô ngước lên nhìn Thất Lục tay cầm ô che, môi hiện ý cười, trong lòng có chút căm phẫn nhưng vẫn không cãi lại, cứ tiếp tục mỉm cười
-Để xem, cô cười được bao lâu!
Vỗ tay tiếng liền thấy xô nước nhằm đỉnh đầu cô mà đổ thẳng xuống. Cơ thể đang nóng lại chịu lạnh đột ngột, có chút co rút lại. Nếu dừng lại ở đó, mọi chuyện đã không là gì, còn đằng này, Khuynh Thất Lục lại sai người bế cô trở lại tầng hầm lúc nãy
-Hay em chịu khó chiều chuộng tôi đêm, biết đâu…
Khuynh Thất Lục di di ngón cái trên đôi môi đã trở nên khô khốc, lát lại di xuống cằm rồi tới yết hầu. Cảm giác ấy nó khó chịu đến nhường nào?!
-Buông ra!-cô lãnh đạm quát
Thất Lục buông ra thật. Hắn lại cười tà mị
-Em sẽ phải hối hận
Búng tay cái. Liền thấy cơ thể cô bị ai nhấc bổng, không thương tiếc ném thẳng vào bồn chứa nước đá. Từng đợt khí lạnh xâm nhập vào cơ thể yếu ớt, các tế bào da bắt đầu co cứng và mất cảm giác. bên, dàn quạt máy phóng thẳng vào người cô, tạo điều kiện cho khí lạnh mau chóng lan tỏa khắp cơ thể. Ngược người khác như vậy, Khuynh Thiếu hắn cảm thấy vui lắm hay sao?
Anh nhìn vào màn hình, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, môi lạnh mím chặt vào nhau, tay sớm nắm thành quyền, vật đang đập trong lồng ngực đau như bị ai nghiến nghiền thành từng mảnh vụn.
-Hàn Vũ, mau nghĩ cách chỉnh hắn!
Nói đến việc chỉnh người ta, anh và Hàn Vũ là nhất, vốn tự mình anh cũng nghĩ ra cách nhưng giờ lý trí của anh đang bị quá nhiều tình cảm chi phối, vốn không thể nghĩ ra gì hơn nữa.
Tiếng chuông điện thoại lại reng lên cách khó chịu
Hàn Vũ là người nhấc máy:
-Ai?
-Là Vũ sao? Vốn định mời Hạo Phong đến cùng vui, nhưng nếu cậu và Hạo ở đó thì cùng đến đi, càng đông càng vui nhỉ?
Hàn Vũ mỉm cười, nghe hết ý liền dập máy. Vũ tiến đến vỗ vai anh:
-Xem ra, chúng ta chưa kịp chỉnh hắn, đã bị hắn chỉnh mất rồi
Vài phút sau, con mui trần đen do Thiếu Hạo cầm lái phóng như bay trên đường. Anh ngồi phía sau, gương mặt lãnh đạm che giấu đi nỗi sợ hãi bên trong
“Nhật Hạ, em phải cố lên! Tôi sắp đến rồi, chờ tôi!”