Chương
Khi Vương Thanh Hà nhận được điện thoại của Vệ Nam một lần nữa, trái tim hoảng hốt lo sợ của cô ta cuối cùng cũng buông lỏng.
Cô ta sợ Tần Hoài An sẽ nói ra sự thật ở trước mặt người nhà họ Chử, vậy lời nói dối của cô ta sẽ bại lộ.
Nhưng mà chuyện như thể không xảy ra.
Bây giờ Vương Thanh Hà chắc chắn Tần Hoài An hoàn toàn không biết người đêm đó mình cứu là ai!
Cuối cùng cô ta không cần lo lắng lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần! Chờ Tần Hoài An cút khỏi nhà họ Chử, cô ta có thể trở thành mợ chủ nhà họ Chử!
Với niềm tin trong lòng, Vương Thanh Hà giả bộ ấm ức nói: “Khi nào anh chỉ có thể cưới tôi? Tôi vừa nghĩ tới Tần Hoài An thay thế tôi gả cho anh Chử, trong lòng tôi liền cảm thấy khó chịu”
Vệ Nam: “Cô yên tâm, cậu chứ không thích Tần Hoài An, sớm muộn gì cô ấy cũng bị đuổi đi thôi.”
Nói xong rồi bổ sung: “Cậu Chử dặn dò nếu cô có bất kì yêu cầu gì cứ lên tiếng
Vương Thanh Hà mừng rỡ, cô ta đảo mắt nói: “Vậy sợi dây chuyền anh Chử tặng tôi, tôi có thể lấy về không? Tôi rất thích nó”.
Nếu Tần Hoài An nhìn thấy sợi dây chuyền và nhớ ra những gì xảy ra đêm đó thì không ổn. Cô ta phải đề phòng bất trắc.
“Việc này.”
Vệ Nam cảm thấy yêu cầu của Vương Thanh Hà hơi kì lạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu Chử và Tần Hoài An đăng ký kết hôn, chắc hẳn cô ta cảm thấy không an toàn nên mới đòi lấy lại sợi dây chuyền.
Dù sao sợi dây chuyền kia đại diện cho lời hứa của cậu Chử và thân phận mợ chủ nhà họ Chứ.
Vệ Nam có chút suy nghĩ nói: “Sợi dây chuyền đang ở chỗ của bà cụ, tôi sẽ hỏi ý kiến cậu Chử và mạng sợi chuyên kia đến cho cô”
“Rất cảm ơn anh” Vương Thanh Hà vui vẻ cúp điện thoại. Bố mẹ cô ta ở sát bên lắng nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện.
“Được lắm! Con bé Tần Hoài An thật không biết xấu hổ, dám lấy tín vật của con gái mình chạy tới nhà họ Chử đóng giả thể thận! Con gái mình thấy nó tội nghiệp luôn coi nó là bạn, một đứa nhà quê không bố không mẹ quả nhiên có suy nghĩ không chính đáng, lòng lang dạ sói!” | Trương Mỹ Văn chống nạnh, tức giận mắng.
Vương Bách Điền cũng cảm thấy bất bình: “Nếu cô ta không chặn trước một bước thì hiện giờ tôi đã là bố vợ của cậu Chử rồi! Hừ, Thanh Hà à, sau này con hãy tránh loại người như Tần Hoài An càng xa càng tốt!”.
“Đúng đấy!” Trương Mỹ Văn phụ họa.
Hai vợ chồng họ không biết rằng Tần Hoài An mới chính là mợ chủ nhà họ Chử, con gái họ chỉ là hàng nhái mà thôi!
Vương Thanh Hà nghe bọn họ nói, cô ta rơi vào trầm tư.
Chỉ cần Tần Hoài An ở nhà họ Chử một ngày sẽ luôn là quả bom nổ chậm, cô ta nên nghĩ cách đuổi cô biến xa một chút.
Trong biệt thự.
Tần Hoài An tắt trang tìm kiếm trên di động, cô nhất thời không có cách nào kiểm soát được sự chấn động trong lòng.
Cô biết nhà họ Chử rất giàu, lại không ngờ rằng có tiền như vậy. Nhà giàu số một nước Đông Hùng, tài sản ước chừng khoảng vài trăm tỷ USD…
Các lĩnh vực liên quan bao gồm: y tế, giải trí, bất động sản, máy móc… Các chi nhánh phân bố khắp thế giới.
Thậm chí có tin đồn rằng nhà họ Chử còn hợp tác mật thiết với xí nghiệp công nghiệp quân sự trong nước.
Chọc phải dòng họ khổng lồ như vậy, liệu cô có thể thoát thân an toàn không? Ngoài lo lắng, đương nhiên cô cũng cảm thấy tức giận.
Bố mẹ nuôi liều mạng đưa cô vào nhà họ Chử, hai người họ hoàn toàn không suy nghĩ nếu đắc tội với nhà họ Chử, cô sẽ có kết cục cuối cùng như thế nào.
Họ quả thực đã đẩy cô vào hố lửa!
Mười lăm tuổi cô được đón về cái nhà này, dù sao đã chung sống năm năm, không có tình thân thì cũng có tình cảm. Cô xem họ như người nhà, họ coi cô là gì?
Ngọn lửa tức giận cứ luẩn quẩn trong lòng cô, một giây sau, cô bấm số điện thoại của mẹ nuôi Chu Vân Nguyệt.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói ngạc nhiên và khẩn trương của mẹ nói truyền đến: “Tần. Hoài An à, trước đây mẹ quả thực đã coi thường con, không ngờ con có thể làm được. Nếu bây giờ con là mợ chủ nhà họ Chử, đừng quên ân tình của bố mẹ đối với con!”
Ân tình? Sắc mặt Tần Hoài An lạnh như băng, đáy mắt lộ ra vẻ châm chọc.
“Đúng rồi! Con nhớ mang tiền sính lễ về! Công ty bố con đang chờ cấp cứu!”
“Tiền sính lễ gì?”
Chu Vân Nguyệt nói với vẻ đương nhiên: “Nhà họ Chử cưới vợ, nhất định sẽ cho tiền sính lễ. Không có vài chục tỷ thì cũng có vài tỷ chứ? Con đừng giả bộ ngu với mẹ!” .
Nói đoạn, giọng điệu của cô ta trở nên nghi ngờ: “Lẽ nào con muốn nuốt trọn số tiền đó một mình? Mẹ nói cho con biết, nếu con không mang tiền về thì chúng ta sẽ cắt đứt phí điều trị của bà con ngay lập tức”.
Nghe thấy lời uy hiếp của Chu Vân Nguyệt, trái tim của Tần Hoài An hoàn toàn lạnh lẽo. Cô hiểu rõ mình chỉ là công cụ đổi lấy tiền.
“Nhà họ Chử biết con là đồ giả rồi, suýt tí nữa đưa con tới đồn cảnh sát, mẹ còn muốn đòi tiền sính lễ?” .
Cô cao giọng mỉa mai: “Hai người đưa con vào nhà họ Chử, sao không nhân tiện hỏi về tiền sính lễ luôn? Có phải không dám mở miệng, sợ sự thật bị bại lộ sẽ không gánh nổi cơn tức giận của nhà họ Chử không?”
Bị Tần Hoài An vạch trần, hơi thở của Chu Vân Nguyệt trở nên rối loạn.
Chẳng mấy chốc, bà ta khôi phục bình tĩnh nói: “Con bớt dọa mẹ đi, mẹ đã coi tin tức rồi, nếu nhà họ Chỉ biết con là hàng giả, sao có thể tiếp tục giữ con ở lại? Mẹ cảnh cáo con, nếu con không đem tiền về thì bà nội con cứ chờ chết đi!”
Dứt lời, bà ta cúp điện thoại.
Tần Hoài An cầm di động, cô cảm thấy trong lòng mình có ngọn lửa nhưng không tìm thấy lối ra.
Mặc dù đến giờ bố nuôi chưa nói câu nào, có điều Tần Hoài An tin rằng sự việc này không phải do mình Chu Vân Nguyệt quyết định!
Cô là trẻ mồ côi không bố không mẹ, bố mẹ nuôi lợi dụng cô cũng thôi đi.
Tuy nhiên bà nội là máu mủ ruột thịt của họ, sao hai người họ có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm dùng tính mạng của bà nội để uy hiếp cô?
Chẳng ai để ý tới tính mạng của bà nội, cô quan tâm! Tần Hoài An áp chế cơn tức giận trong lòng, cô ép mình phải bình tĩnh lại. Lúc này, điều quan trọng nhất là phải đi bệnh viện xác nhận tình hình của bà nội. Mà Chử Chân Phong bảo cô chờ ở đây… Tần Hoài An chỉ do dự ba giây, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Vì bà nội, cô không chờ được nữa! Vừa đi tới cửa phòng khách, cô đen mặt quay trở về! Nếu cô nhìn không lầm, có vài người cầm camera lén lút ở đằng xa, đều là phóng viên!
Khi nghĩ đến tình cảnh ngoài công lớn nhà họ Chử bị phóng viên bao vây, Tần Hoài An không dám hành động bừa bãi.
Cô đi qua đi lại trong phòng khách, tự hỏi xem nên làm thế nào để đi ra ngoài.
Sẽ dễ dàng hơn nếu cô có thể thông báo cho Chử Chân Phong về giải quyết đàm phóng viên này, nhưng ban nãy anh ta không cho cô cách liên lạc.
Giờ đây chỉ có thể dựa vào cách của cô. Tân Hoài An dừng bước, lấy di động ra. Chỉ chốc lát sau, một nhân viên chuyển phát nhanh giao hàng tới nhà họ Chử. Sau khi Tần Hoài An ký nhận xong, cô nhanh chóng quay người. Các phóng viên ngồi xổm dưới gốc cây chờ chụp được hành động của mợ chủ nhà họ Chử.
Ngồi chờ hơn nửa ngày, chỉ chụp được hình ảnh cô ra ngoài lấy chuyển phát nhanh, tiếp đó có một nhân viên quét dọn biệt thự kết thúc công việc rời khỏi.
Ngoài lần đó ra thì không có bất kì động tĩnh nào khác. Lúc này, Tần Hoài An đã tới bên ngoài bệnh viện.
Toàn thân cô mặc đồng phục của nhân viên quét dọn, tóc thắt bím, quấn khăn trùm đầu màu lam, bên eo đeo chiếc tạp dề màu xám, đi đôi giày vải màu đen.
Những thứ quần áo này do cô đặt trên mạng, mô phỏng cách ăn mặc của người khác, cô đã thành công qua mặt đám phóng viên.
Suy cho cùng, chẳng ai có thể tượng tượng ra mợ chủ nhà họ Chử sẽ là một công nhận quét dọn.
Bệnh viện trung tâm thành phố. Tần Hoài An quan sát vài chữ to đùng ấy, cô hít sâu một hơi.
Bà nội nằm viện điều trị ở chỗ này… Đồng thời, đây cũng là chỗ làm việc của tên đàn ông cặn. bã Lâm Bình Nguyên.
Hiện tại, cô không muốn gặp anh ta chút nào.