Chương : Có thể ly hôn
Tần Hoài An đi theo Chử Chấn Phong vào thang máy Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, “Tình hình của cô và tên họ Trương là gì?”
“Anh nói Trương Nhược Phi sao?” Tần Hoài An không giấu diếm ý định của mình, cô cũng bắt đầu giải thích chuyện đó.
Vốn chuyện cô tham gia thi đấu, Chử Chấn Phong đã sớm biết, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, thế nhưng Tần Hoài An giấu tên đi dự thi, vẫn khiến anh bất ngờ. Tất nhiên, anh cũng hiểu rằng cách tiếp cận khiêm tốn và thận trọng của cô là không muốn tên tuổi của “Mợ Chử” thu hút quá nhiều sự chú ý.
Chử Chấn Phong nhìn thoáng qua Tần Hoài An không, nói: “Xem ra cô cũng biết rõ thân phận của mình, biết khi nào nên dùng thân phận gì làm việc.”
Tần Hoài An không cho là đúng, cô cười cười, “Như vậy mới có thể sớm chấm dứt quan hệ của chúng ta, dù sao bây giờ như vậy, mọi người đều rất mệt mỏi, không phải sao?”
Cô đã trả hết nợ, bà nội phẫu thuật cũng thành công, bây giờ chỉ cần ly hôn với Chử Chấn Phong
Chử Chấn Phong nhìn thấy sự chờ mong trên mặt cô, bằng cách nào đó, trong lòng có một loại cảm giác bị chặn lại.
Người phụ nữ này mong đợi ly hôn sớm sao? Thật hay giả?
Rõ ràng ở lại nhà họ Chử, cô có thể đạt được nhiều lợi ích hơn, không phải sao?
Mặc kệ nói như thế nào, trước sau gì Chử Chấn Phong vẫn cảm thấy hoài nghi với Tần Hoài An.
Đôi mắt của anh tối tăm lại, anh nói, “Hãy yên tâm, không để cô phải chờ đợi lâu, sau khi buổi lễ kế nhiệm vào cuối tháng diễn ra, tôi sẽ chính thức quản lý tập đoàn Chử thị, khi đó, chúng ta sẽ xử lý việc ly hôn.”
Trong mắt Tần Hoài An sáng ngời
Cuối tháng? Đó không phải là hơn ngày nữa sao? Trái tim cô đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, cô nói, “Được
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Chử Chấn Phong nhíu rồi.” mày
Cô càng vui vẻ, anh lại càng không thấu cô, trong lòng cũng càng buồn bực
Thang máy dừng trên tầng .
Tần Hoài An đi theo Chử Chấn Phong, nhìn anh đi vào khoa ngoại khoa, cô thuận miệng hỏi: “Tới nơi này làm gì?”
Chử Chấn Phong nhẹ giọng nói một câu: “Tháo chỉ, cô ở bên ngoài chờ đi.”
“Được.”
Tần Hoài An đáp một câu, chờ bóng dáng người đàn ông biến mất ở cửa, cô mới đột nhiên phục hồi tinh thần.
Tháo chỉ?
Nghĩ đến hơn mười ngày nữa hai người có thể giải trừ quan hệ hôn nhân, trong lòng Tần Hoài An đột nhiên ngứa ngáy
Nếu như không thừa dịp hiện tại xác minh thân phận của Chử Chấn Phong, sau này chỉ sợ cô sẽ bị cơn ác mộng kia quấn lấy.
Cho dù đó là anh có phải hay không, bây giờ là một cơ hội tốt nhất để xác minh tính chính xác!
Nhưng cô nên sử dụng lý do gì để đi vào? Chử Chấn Phong chắc chắn sẽ không để cho cô nhìn thấy.
Tần Hoài An nhanh chóng suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, cô kéo một y tá đi ngang qua bên cạnh.
“Mợ Chử?” Người kia nhận ra thân phận của cô thì vô cùng ngạc nhiên.
Tần Hoài An cười cười, “Xin lỗi, cô có thể giúp tôi một việc không?”
Trong phòng khám.
Bác sĩ nhìn vào vết thương cho Chử Chấn Phong, nói: “Có thể tháo chỉ, lúc trước bác sĩ khâu vết thương cho anh quả thật rất giỏi, phương pháp khâu này rất chuyên nghiệp, cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho vết thương có thể khôi phục nhanh như vậy.”
Chử Chấn Phong nghĩ đến Vương Thanh Hà, khỏe mỗi hơi nhếch lên một chút
Bác sĩ đi lấy dụng cụ, chuẩn bị tháo chỉ
Ầm ầm!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Gương mặt Chử Chấn Phong trầm xuống, giám đốc Quách lập tức kéo rèm cửa lại, chắn anh ở phía sau.
Giám đốc Quách nhìn y tả gõ cửa, cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Giám đốc, có một người nhà của bệnh nhân ở tầng dưới gây rối, la hét tìm ông, có lẽ sắp lên đây, ông có thể đi xem thế nào không”
Một trận náo loạn ở cơ sở y tế?
Ngay lập tức bác sĩ nghĩ về từ này, chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của bệnh viện, huống chi anh Chử vẫn còn ở đây
Anh ta khó xử nói với người đàn ông đằng sau bức màn: “Anh Chử, tôi có thể yêu cầu y tá này tháo chỉ cho anh không? Tôi cần phải đối phó với tình huống này”