Chương :
Cô lấy ra những cây châm bạc, quỳ xuống bên cạnh Hàn Âu Dương, xếp những chiếc châm theo thứ tự.
Đang điều trị được một nửa, ngoài cửa đột nhiên náo động.
Người hầu ngăn lại nói: “Cậu Chử, anh không thể vào được.” “Cút ra…”
Một tiếng hét lạnh lùng vang lên, và cánh cửa bị bật tung.
Chử Chấn Phong hung hăng đi vào, hét lớn: “Các người đang làm cái gì đây?!”
Mọi người nhìn thoáng qua hai người ở trên giường, một người nằm một người ngồi, Hàn Âu Dương trên người phủ một cái khăn trải giường, giống như đặc biệt che dấu cái gì.
Nhưng Tần Hoài An lại vô cùng bình tĩnh thản nhiên, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là hơi bất ngờ liếc nhìn Chử Tấn Phong một cái, “Sao anh lại ở tới đây?” “Tôi hỏi cô, cô đang làm cái gì?”Chử Chấn Phong gần như là nghiến răng nghiến lợi khi nói ra câu này.
Tần Hoài An nói: “Chữa bệnh cho anh ta. “Chữa bệnh?”Chử Chấn Phong vẻ mặt nghi hoặc.
Cô nhún vai, “Không tin thì anh có thể tự mình nhìn xem.”
Nghe vậy, ánh mắt của Chử Chấn Phong rơi vào trên người lúc này đang không thể nào động đậy được của Hàn Âu Dương, có chút đăm chiêu.
Hàn Âu Dương sắc mặt sớm đã tối sầm lại rồi.
Chử Chấn Phong thật sự dám xông vào nhà riêng của anh ta, hơn nữa còn mang theo rất nhiều người, thậm chí bao gồm cả vệ sĩ và người hầu của anh ta, lúc này đều đang tập trung trong phòng ngủ, ánh mắt rơi vào trên người anh ta.
Tần Hoài An khi nãy không nói thật!
Những cây châm bạc đó không chỉ khiến anh ta không thể cử động, mà thậm chí còn không thể nói được! Anh ta muốn chửa một chữ “cút”, cũng không chửi ra được!
Chử Tấn Phong từ trên xuống dưới quét qua những cây châm bạc đang châm trên người anh ta, môi cong lên, “Thì ra là thật sự đang chữa bệnh”
Tần Hoài An cũng không có ý gì, quăng cho Chử Tấn Phong một cái nhìn, chậc chậc chậc chậc, người đàn ông này rõ ràng là cố ý
Và Hàn Âu Dương, người bị đám đông vây xem, lúc này trong mắt anh ta đang sắp bùng cháy lửa giận.
Anh ta cố gắng tập trang nội lực, cuối cùng từ kẽ răng phun ra hai chữ: “Cút ngay!”
Bảo vệ và người làm trong biệt thự biết không thích hợp ở đây lâu nên vội vàng rút lui.
Về phần Chử Chấn Phong … lại không có ý định rời đi. Anh ta vô cùng ung dung ôm lất cánh tay của mình đứng đó, trong một tư thế bình thường, như thể anh ấy đang xem một chương trình hay.
Nếu không có chỉ thị của anh, những thuộc hạ mà anh dẫn theo cũng sẽ không tùy ý ra ngoài.
Hàn Âu Dương tức giận đến nỗi máu huyết dâng lên, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Tần Hoài An.
Có một sự đe dọa nhẹ trong mắt anh ta.
Tần Hoài An hiểu được, vì Ôn Nhã Ly, cô cau mày nói với Chử Chấn Phong: “Anh cũng nhìn thấy rồi, tôi là thực sự giúp anh ta trị liệu, anh đi ra ngoài trước đi.”
Vốn dĩ tưởng rằng Chử Chấn Phong sẽ giằng co với cô một trận, nhưng không ngờ rằng anh lại rất phối hợp, quay lại dẫn người đi ra ngoài.
Tần Hoài An khẽ thở dài, tập trung chữa trị cho Hàn Âu Dương.
Sau khi xong việc, Hàn Âu Dương mặc quần áo vào, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ đang thu lại từng chiếc châm bạc, suy nghĩ một chút.
Tần Hoài An ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh ta, nói: ”Đây chỉ là ngày đầu tiên tiến hành châm, sẽ không có hiệu quả rõ ràng”
Hàn Âu Dương gật đầu, cho dù là như vậy, khi nãy ta cũng có thể cảm giác rõ ràng có một luồng ấm áp chạy khắp tứ chi.
Đủ để làm cho anh ta cảm thấy kỳ diệu.