Chương :
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, con ngươi của Chử Chấn Phong nhíu lại, thấp giọng nói, “Tin đồn nhảm ở bên ngoài liên quan tới tôi, không phải là cô truyền ra đấy chứ?”
“Tin đồn nhảm gì?”
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác trên mặt Tần Hoài An, Chử Tấn Phong cũng không muốn vòng vo VỚI CÔ.
Tần Hoài An kinh ngạc một chút, trong mắt hiện lên ý tứ sâu xa.
Cô hạ tầm mắt xuống che đi sự chột dạ, nói: “Loại chuyện đó tôi chưa từng nói bao giờ, là nghe người khác nói. Nếu như cậu Chử anh nói là tin đồn nhảm, vậy chắc hẳn..là giả rồi.”
Chử Chấn Phong dường như không nghe ra được vấn đề từ lời nói của cô, nhưng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, như thể cô vẫn còn điều gì đó muốn che giấu anh.
“Tốt hơn hết là cô không nên để tôi điều tra được người đó là cô.”Anh nhẹ nhàng ném ra một câu, với giọng điệu rất thản nhiên.
Tần Hoài An cong môi, “Vậy chuyện tôi tiếp tục trị liệu Hàn Âu Dương?” “Không được.”
Chử Chấn Phong từ chối rất thẳng thừng.
Tần Hoài An không khỏi nhíu mày, cô đã đồng ý của Hàn Âu Dương, nếu không thực hiện, Ôn Nhã Ly có phải sẽ lại rơi vào tay anh ta?
Nghĩ đến đây, giọng cô cứng rắn hơn, “Chúng ta cũng chẳng còn mấy ngày nữa là giải trừ mối quan hệ rồi, về phần chuyện này, tôi có thể tự mình quyết định chứ.
Chử Chấn Phong liếc xéo cô một cái, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Nhưng bây giờ chúng ta không phải là vẫn chưa giải trừ quan hệ sao? Hàn Âu Dương và Chử Thị từ trước tới nay luôn là đối thủ của nhau. Nếu như bị người khác biết được cô hai ba ngày lại chạy đến nhà riêng của anh ta, chẳng phải là hiểu lầm rằng cô và anh ta có mối quan hệ mờ ám gì sao?”
Tần Hoài An nghe ra được trong lời của anh có chuyển biến tốt, trong lòng khẽ động, “Ý của anh là “Hàn Âu Dương muốn trị bệnh, thì để anh ta tự mình đến bệnh viện Chử Thị, tôi sẽ cho người sắp xếp một phòng hội chẩn riêng cho anh ta
Tần Hoài An vừa nghe, cảm thấy Chử Chấn Phong sắp xếp khá là chu toàn, cô vừa thuận tiện chăm sóc bà nội, đỡ phải chạy lung tung.
Vệ Nam đỗ xe ở tầng dưới trong khách sạn rồi dìu Ôn Nhã Ly ra ngoài. “Bạn của cô nên sắp xếp ổn thỏa thế nào, cô tự mình quyết định đi.”Ánh mắt đen kịt của Chử Tấn Phong liếc nhìn trên mặt Ôn Nhã Ly, ánh mắt thâm thủy sắc bén.
Cô gái này, khi nãy đã tỉnh rồi. “Ừ, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy” Tần Hoài An gật đầu, cô biết Chử Tấn Phong không muốn đưa bất cứ ai vào biệt thự của anh.
Sau khi nhận lấy Ôn Nhã Ly đang bất tỉnh từ tay Vệ Nam, nhìn xe của Chử Chấn Phong rời đi, cô mới đỡ cô ấy, rồi xoay người đi về phía khách sạn.
Đi được mấy bước, Ôn Nhã Ly liền mở mắt ra, đứng thẳng người.
Tần Hoài An nhìn cô ấy đột nhiên tỉnh lại, “Em sớm đã tỉnh lại rồi sao…
Ôn Nhã Ly đôi mắt to tròn ngây ngô mở to, gật đầu, “Ừm, thật ra em đã tỉnh lại khi còn ở trong xe, chỉ là nghe thấy mọi người đang nói chuyện … Em cảm thấy có chút xấu hổ, giả bộ tiếp tục hôn mê.”
Nói xong, cô ấy nhìn Tần Hoài An có chút xấu hổ.
Tần Hoài An cũng không để tâm cười cười.
Nhận phòng xong, hai người quẹt thẻ để vào phòng. Tần Hoài An hỏi Ôn Nhã Ly về chuyện đã xảy ra một lần nữa, và xác nhận rằng cô ấy không bị tổn hại gì, lúc này mới yên tâm. “Đêm nay em cứ an tâm ở lại đây, ba mẹ em… Nếu như em tạm thời muốn tránh mặt bọn họ, vậy thì ngày mai chị sẽ cùng em đi xem có căn nhà thích hợp để thuê một căn không.” Cô nói.
Ôn Nhã Ly cắn môi, trong mắt nước mắt trào ra, đột nhiên ôm Tần Hoài An khóc lớn. “Ba mẹ em quá độc ác, em là con gái ruột của bọn họ Nhưng trong mắt bọn họ chỉ có anh trai của em, em đối với họ, chỉ là một công cụ để đổi tiền … em, chẳng là cái gì cả …….
Tần Hoài An đau khổ ôm lấy cô ấy, vỗ vỗ lưng cô ấy, nhỏ giọng nói: “Chị hiểu cảm giác của em. Vì không có ai yêu thương, không có ai thương xót, nên sau này chúng ta phải càng yêu bản thân mình hơn.”
Ôn Nhã Ly nặng nề gật đầu, khóc trong vòng tay của
Tần Hoài An một hồi mới bình tĩnh được.
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn Tần Hoài An bằng ánh mắt ướt át, bối rối hỏi: “Chị và cậu Chử khi nãy, là vợ chồng giả sao?”
Vừa mới tỉnh dậy, dường như cô ấy đã nghe thấy những lời như vậy.