Chương :
Tân Hoài An dự định đi thăm bà trước, sau đó cùng Ôn Nhã Ly đi tìm nhà.
Cô cầm theo canh gà đi vào phòng bệnh, lại nhìn thấy một người mà cô chưa từng ngờ đến.
Chung Chỉ Viễn và Chu Vân Nguyệt.
Từ lúc bà tiến hành phẫu thuật đến khi hồi phục sau phẫu thuật con trai và con dâu chưa từng xuất hiện, nhưng hôm nay bọn họ lại có mặt ở đây.
Tân Hoài An nhìn thấy hai người đứng ở bên giường bà với bộ dạng hỏi han ân cần, cô cũng không nói gì, dù sao bọn họ cũng là người thân của bà nội, có thể tới thăm bà, còn tốt hơn là cứ mãi không chịu ra mặt, trong lòng bà nội cũng sẽ cảm thấy an ủi một chút.
Tân Hoài An thản nhiên đi tới, không để ý tới hai người bọn họ, nhẹ giọng nói với bà lão trên giường: “Bà, cháu tới thăm bà, hôm nay cháu mang cho bà canh gà bách hợp táo đỏ, cháu đút cho bà ăn nhé?”
Tân Thanh Giang chậm rãi gật đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng “ừ”, “Hóa ra là mẹ có thể nói chuyện! Nãy giờ vẫn cứ không chịu mở miệng, còn tưởng không nói được nữa chứ!”Chu Vân Nguyệt đứng bên cạnh ngạc nhiên nói.
Tân Hoài An mặc kệ bà ta, đổ canh gà ra bát.
Chu Vân Nguyệt nói: “Tân Hoài An, đây là mẹ của tôi, tôi tự tới đút”
Nói xong, bà ta định cầm lấy bát canh trong tay Tân Hoài An.
Tân Hoài An nhìn thấy bà nội cau mày, cô lạnh lùng né được bàn tay của Chu Vân Nguyệt, trên môi lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không cần”
Sau đó cô kéo một chiếc ghế ra, ngồi vào bên giường, đút canh cho bà.
Chu Vân Nguyệt chu miệng, rầu rĩ đứng bên cạnh, chọc vào vai Chung Chi Viễn.
Sau đó Chung Chỉ Viễn mới thu tầm mắt đang đặt trên người Tân Hoài An lại, nhìn về phía Tân Thanh Giang, thắc mắc: “Mẹ, chuyện khi nãy con nói, em có ý kiến gì không? Dù sao thì căn nhà đó cũng không có ai ở, để trống cũng uổng, hiện tại có người đồng ý bỏ tiền mua, chúng ta cứ bán đi”
“Khụ khu…”
Vừa dứt lời, Tân Thanh Giang không khỏi ho khan một tiếng.
Sắc mặt Tân Hoài An khế thay đổi, nhanh chóng đặt bát xuống, đỡ lấy bà ấy, đồng thời tức giận liếc nhìn Chung Chỉ Viễn, “Căn nhà đó là †âm huyết của bà nội, ông lại muốn bán đi?”
“Nhà chúng tôi đã vạch ra ranh giới rõ ràng với cô. Chuyện này cô không quản được đâu!”Chu Vân Nguyệt khịt mũi.
Nghĩ đến căn nhà cũ mà cô và bà ở đã năm, Tân Hoài An khi nghe đám người Chung Chi Viễn muốn bán, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, khẩu khí rất cương quyết, nói: “Tôi không quản được, nhưng chuyện này nhất định phải do bà tự quyết định!”
Chung Chỉ Viễn lo lắng nhìn Tân Thanh Giang, “Mẹ, căn nhà rách nát đó, mẹ cứ bán đi, sau này chúng ta cùng nhau sống trong thành phố..”
Tân Thanh Giang dùng hết sức lực của mình đang có, khó khăn nặn ra hai chữ: “Không … bán “Đã nghe chưa? Bà nói căn nhà đó không phải để bán, sau này các người đừng có mà lăm le bán căn nhà đó nữa!”Tân Hoài An vội nói.
Chu Vân Nguyệt trừng mắt nhìn Tân Hoài An, lo lắng nói với Tân Thanh Giang: “Mẹ, sống ở cái nơi quê mùa đó làm gì nữa? Căn nhà đó cũng đã rách nát đến như vậy rồi, không dễ dàng gì mới có người đồng ý bỏ ra tỷ để mua, chúng ta còn không mau chóng bán đi, sau này sẽ không còn có cơ hội tốt như vậy nữa đâu!”
Tân Thanh Giang không chút giao động, tuy rằng sau đó không còn nói lời nào, nhưng thái độ đã rất rõ ràng, không bán chính là không bán, nhất quyết không bán!
Tân Hoài An lại hơi kinh ngạc, căn nhà ở quê đó vốn dĩ không có giá trị gì, dùng mấy chục triệu là có thể mua được một căn rồi, hơn nữa căn nhà đó của bà cũng có niên đại lâu đời rồi, rách nát vô cùng, lại có người đồng ý bỏ ra tỷ để mua?
Tuy nhiên, thay vì tò mò về chuyện này, cô còn tức giận hơn khi hai người Chung Chỉ Viễn vì tiền, lại còn muốn lăm le ý định bán nhà của bà đi.
Nhìn thấy khóe mắt rưng rưng của bà, Tân Hoài An tất nhiên cảm nhận được bà cảm thấy rất thất vọng và đau khổ trước những hành vi này của con trai và con dâu.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn bực, nhìn hai vợ chồng Chung Chỉ Viễn, mắng mỏ: “ tỷ trước đây không đủ để cho các người tiêu sao? Rất thiết tiền đúng không? Khi bà còn khỏe, các người kệ mặc bà ở quên không hỏi han không ngó ngàng, lúc bà bệnh rồi lại tiện tay vứt lại bệnh viện”
“Bây giờ cuối cùng mới có thể phẫu thuật xong, bà còn chưa xuất viện mà các người đã mơ tưởng đến căn nhà đó rồi? Chỉ muốn lấy được lợi ích chứ không muốn bỏ công, trên đời này không có tốt như vậy đâu, ở đây không hoan nghênh các người, ra ngoài mau!”
Khi giọng nói rơi xuống, Tân Hoài An ra lệnh đuổi khách.
“Cô, cô bảo chúng tôi đi thì chúng tôi phải đi sao?“Chu Vân Nguyệt tức giận nhìn cô chằm chằm, hai tay chống eo.