Chương
Hàn Âu Dương nhàn nhạt cười, “Haha, hiểu”
Đúng lúc này, một giọng nói cất lên: “Cảm ơn giám đốc Hàn đã quan tâm đến chuyện của vợ chồng chúng tôi, nhưng anh cũng không cần phải quá lo lắng, có vợ tôi giúp anh chữa bệnh, anh sẽ rất nhanh sẽ lấy lại được tôn nghiêm của người đàn ông thôi. “
Tân Hoài An quay đầu nhìn Chử Chấn Phong đứng ở bên cạnh nhất thời khóe miệng giật giật.
Những lời cô vừa mới nói, lẽ nào đã bị anh nghe thấy cả rồi à?
Lúc này, Chử Chấn Phong lúc này mới duỗi tay ra, trìu mến đem Tân Hoài An ôm vào trong lòng, nói: “Nếu em đã xong việc ở bên này rồi, chúng ta đi đón bà nội đi”
“Vâng.”
Nhìn thấy anh cố tình diễn kịch trước mặt Hàn Âu Dương, Tân Hoài An gật đầu hợp tác, nhẹ nhàng nép vào lòng anh, cùng anh bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của hai người, sắc mặt Hàn Âu Dương cũng dần dân trở nên trầm xuống.
Người trợ lý bên cạnh hỏi: “Giám đốc Hàn, mấy lời lúc vừa rồi của anh có phải muốn thăm dò cái gì đó không?”
Hàn Âu Dương nghiêng người liếc nhìn trợ lý của mình, ậm ừ đáp: “Ngay cả cô cũng có thể nghe ra tôi đang có ý thăm dò, thì sợ rằng những gì hai người nói có thể không phải là sự thật”“
Nghĩ đến tin tức mà bố mẹ Ôn Nhã Ly đã để lộ ra cho mình, trong mắt anh ta lóe lên một tia ảm đạm, anh ta nói: “Tìm cách để tiếp cận với bố mẹ nuôi của Tân Hoài An, nhất định phải điều tra cho rõ ràng lí do kết hôn của Tân Hoài An và Chử Chấn Phong!”
“Vâng”
Ở một nơi khác.
Sau khi bước ra khỏi tầm mắt của Hàn Âu Dương, Tân Hoài An đã ý giác thoát ra khỏi vòng tay của Chử Chấn Phong.
Cảm giác trong tay đột nhiên trống rỗng khiến Chử Chấn Phong cảm thấy thất thần trong chốc láy, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Cô đang cùng sánh bước bên anh, chiều cao của bọn họ vừa vặn cách nhau phân.
Chỉ nghe giọng cô lạnh lùng nói: “Vừa rồi Hàn Âu Dương mới thăm dò”
Chử Chấn Phong nhướng mày khinh thường: “Anh ta tự mình làm không được, hi vọng người khác cũng không xong, người đàn ông này tâm tư quá hẹp hòi mà”
Tân Hoài An cười tủm tỉm, “Anh Chử, anh thật sự cho rằng chỉ là như thế th : “Anh ta không thăm dò chuyện của tôi, lẽ nào lại thăm dò cô sao?”
Chử Chấn Phong hỏi ngược lại.
Tân Hoài An thở dài, giọng điệu có chút trịnh trọng, “Tôi nghĩ anh ta đang thăm dò quan hệ của chúng ta, hay là sinh ra nghỉ ngờ rồi”
Chử Chấn Phong trầm tư, nhếch môi nói, “Hoài nghỉ thì sao, vậy cũng phải cần anh ta có bản lĩnh kiểm chứng này mới được.
Vừa ngước mắt lên, cô đã nhìn thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông trước mắt, lộ ra một loại tự tin khó mà che giấu.
Cô không khỏi thắc mắc, có phải người đàn ông này đã chuẩn bị sẵn rồi, vì vậy nên mới không quan tâm đến sự nghi ngờ của Hàn Âu Dương phải không?
Không đợi cô suy nghĩ sâu hơn, cả hai đã đến trước cửa phòng bệnh của bà cụ Chử.
Tân Hoài An bỏ qua những luồng suy nghĩ trong đầu của mình.
Chử Chấn Phong đưa bà cụ Chử trở lại nhà họ Chử, nhưng Tân Hoài An không đi cùng.
Bên trong xe.
Tống Cẩn Dung nhìn ra ngoài cửa sổ và xúc động nói: “Cuối cùng thì cũng có thể về nhà rồi!”
Nghe vậy, Chử Chấn Phong bình tĩnh cười nói: “Bà nội, sau lần này, bà cũng đã biết nhập viện thực ra cũng không quá thống khổ như vậy đúng không? Mỗi ngày đều được ăn ngon uống ngon, còn có người đặc biệt chăm sóc cho bà, nhân tiện cũng nhờ điều này tất cả những vấn đề về sức khoẻ đều được chữa khỏi cả rồi. thật là tốt nha “
Tống Cẩn Dung mím mím khoé môi, “Nói thì nói như vậy, nhưng ở bệnh viện đó làm sao bằng được ở nhà chứ”
Tuy nhiên, bà cũng không phản bác lại lời nói của Chử Chấn Phong.
Trước đây bà là một người chỉ cần nghe hai chữ “bệnh viện” là đã muốn trở mặt rồi.
Tống Cẩn Dung nghĩ đến Tân Hoài An, đột nhiên thở dài.
“Bà nội, bà sao vậy?”