Chương
Liễu Giai Tâm suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc và gật đầu.
“Bố mẹ, hai người có thể tin tưởng Tân Hoài An như vậy sao? Đừng quên, anh trai đang tính ly hôn với cô ta, cô ta tốt xấu gì cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Ở trong nhà chúng ta thiếu người à, mà phải để cô †a chăm sóc cho anh con?” “
Chử Gia Mỹ lập tức phản bác lại rằng sau vụ tai nạn của anh trai, cô ta vốn định nhân cơ hội đuổi Tân Hoài An đi, nhưng không ngờ bố mẹ lại muốn cô ở lại chăm sóc anh trai.
Cô ta bất mãn nói: “Hơn nữa, dù muốn chăm sóc cho anh trai con thì bố cũng nên để chị Thanh Hà đến. Bố đã quên mối quan hệ giữa cô ấy và anh trai con rồi sao? Con nghĩ cô ấy là người thích hợp nhất để chăm sóc anh trai con. Và cô ấy cũng có thừa khả năng làm chuyện này, chuyện xảy ra với bà lần trước là quá đột ngột và hoàn toàn là do tình cờ. Tình hình của anh trai thì khác. Thanh Hà nhất định sẽ giúp được anh ấy.
Chử Gia Mỹ nói với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc Chử Hoài Sơn và Liễu Giai Tâm trâm ngâm nhìn nhau.
“Những gì Gia Mỹ nói cũng rất hợp tình hợp lý, Thanh Hà là người được Chấn Phong yêu thương, cũng được coi là một nửa của gia đình chúng ta. Chúng ta có thể cho cô ấy thử làm điều này”
Liễu Giai Tâm do dự, và miễn cưỡng đồng ý, “Vậy Gia Mỹ, vậy con hấy gọi cho cô ấy đi”
Vì sự cố của bà cụ Chử, Liễu Giai Tâm có một cảm giác không đúng lắm đối với Vương Thanh Hà. Tóm lại, bà ấy cảm thấy rằng cô ta không đáng tin cậy cho lãm.
Nhưng con trai bà ấy lại vô cùng yêu thích cô ta.
Chử Gia Mỹ đồng ý lập tức đi đến bên cạnh gọi điện cho Vương Thanh Hà Giải quyết tốt chuyện của Chử Chấn Phong, bởi vì công ty vẫn còn rất nhiều chuyện cần đến sự quyết định của Chử Hoài Sơn, hơn nữa chuyện của Chử Chấn Phong cũng cần một lời giải thích, phải thoả hiệp với cả mấy vị nguyên lão trong công ty nữa.
Chử Hoài Sơn rời đi không bao lâu, thì Chử Châu liền đến bệnh viện.
“Em có xem tin tức trên mạng, quay lại nhà cũ và biết được tin tức về Chấn Phong từ Tân Hoài An. Chị dâu, vết thương của thằng bé bây giờ thế nào rồi?”
Chử Châu liếc nhìn Chử Chấn Phong đang nằm trên giường bệnh, hỏi.
Liễu Giai Tâm đang nghĩ về sự kỳ lạ trong tai nạn của con trai mình, thấy Chử Châu đến muộn, ánh mắt bà ấy hơi thay đổi, bà ấy bình tĩnh nói: “Bác sĩ nói hiện tại vẫn không thể chết được”
“Vậy là tốt rồi” Chử Châu gật đầu tỏ ý hiểu rồi, sau đó an ủi nói, “Vậy.
thì chị dâu đừng lo lắng quá, Chấn Phong nhất định sẽ có thể vươt qua “Ừ” Liễu Giai Tâm thờ ơ đáp, ngước mắt lên, nhìn Chử Châu không mặn mà, nói: “Chú hai từ hôm qua đến giờ cậu đã ở đâu vậy?
“Tôi đến gặp Giáo sư Smith và nói chuyện với ông ấy về việc nghiên cứu y học”
Liễu Giai Tâm khế cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười, “Xem ra là chú hai, cậu đối với y học thật có hứng thú đấy. Ngày hôm qua tại buổi lễ, Chấn Phong nhỉ nói sẽ tiếp quản Tập đoàn y tế Chử Thị, cậu sẽ không cảm thấy khó chịu đâu phải khong? “
Chử Châu hơi sững sờ, cư nhiên nghe được ý tứ của bà ấy.
Bà ấy nghi ngờ đó là do ông ấy làm sao?