Chương
Vừa rồi cô ta có nghe thấy Chử Chấn Phong và Vệ Nam đang nói chuyện về Tân Hoài An, đánh giá của Chử Chấn Phong đối với cô khá tốt sao?
Cô ta nghiến chặt răng có chút ghen tị, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Chử Chấn Phong, trên mặt cô ta đã nở một nụ cười dịu dàng.
“Chấn Phong, em có hầm canh cho anh này, món này rất tốt cho việc chữa lành vết thương”
Thấy cô ta đi vào, Chử Chấn Phong nói: “Mấy chuyện kiểu như này cứ giao cho người giúp việc, em cần gì phải tự mình”
“Em đã hứa với mẹ anh sẽ chăm sóc cho anh. Tất nhiên là em muốn làm nhiều thứ hơn cho anh Đến thử món canh em mới làm xong đi, em đã nấu nó trong mấy giờ liền, nên nó sẽ rất ngon”
Sau đó,Vương Thanh Hà múc đầy một bát canh rồi đưa nó cho anh: “Để em đút cho anh”
“Anh tự mình làm cũng được.” Chử Chấn Phong không quen, cầm lấy bát và thìa từ tay cô ta.
“Mùi vị thế nào?” Vương Thanh Hà nhìn anh đầy mong đợi.
Chử Chấn Phong nói thật, “Không tồi”
Vương Thanh Hà vô cùng ngạc nhiên, với vị giác kén chọn và khắt khe của anh Chử, việc nhận được đánh giá như vậy từ anh được coi là rất cao rồi.
Cô ta vui mừng nói: “Sau này ngày nào em cũng sẽ nấu nó cho anh ăn”.
Chử Chấn Phong đáp lại một cách thản nhiên, nhưng trong tiềm thức lại nhớ tới canh gà của Tân Hoài An, thực sự rất thơm và đặc biệt.
“Chấn Phong” Vương Thanh Hà nhẹ nhàng gọi anh.
Chử Chấn Phong sững sờ, lập tức hoàn hồn, vứt bỏ những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu mình ra ngoài.
Vương Thanh Hà hơi do dự hỏi: “Lúc trước anh nói là anh sẽ ly hôn với Tân Hoài An sau khi làm lễ nhậm chức. Bây giờ lễ cũng diễn ra xong rồi, anh định giải quyết như thế nào?”
“Ly hôn”
Chử Chấn Phong ánh mắt sâu thẳm đầy kiên định nói ra chữ đó, Vương Thanh Hà không khỏi vui mừng khôn xiết nhanh chóng đáp lại, “Cái đó–”
“Chờ anh dưỡng thương xong” Chử Chấn Phong bình tĩnh nói thêm.
Nụ cười không giấu nổi trên mặt Vương Thanh Hà, nhưng cô ta đã nhanh chóng phản ứng lại. Anh Chử hiện đang bị thương nặng nên không thể làm thủ tục ly hôn được.
Cô ta thu lại nụ cười nói: “Được, vậy em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, cho ạm mau chóng bình phục lại”
Từ phòng của Chử Chấn Phong đi ra,Vương Thanh Hà bước nhanh ra ngoài sân.
Chử Gia Mỹ xỏ giày cao gót đi về phía côta, cười nói: “Thanh Hà, bà nội em có mời chị qua nhà ăn tối.”
Vương Thanh Hà vui mừng khôn xiết, nhưng lại do dự: “Nhưng chuyện trước đây…”
“Mấy ngày nay chị đã chăm sóc cho anh trai em rất tốt, những người có mắt đều thấy rõ điều đấy. Cho dù trước kia có hiểu lầm và thành kiến với chị thì bây giờ bọn họ cũng đã thay đổi thành kiến đó rồi.
Nếu không, sao bà lại đặc biệt yêu cầu em mời chị đến ăn tối chứ?”
Khi nghe Chử Gia Mỹ nói thế, khoé môi Vương Thanh Hà khẽ cong lên.
Xem ra những vất vả cô ta bỏ ra mấy ngày nay đều xứng đáng, cô ta đã chăm sóc Chử Chấn Phong chu đáo như vây không phải chỉ để lấy được thiện cảm của nhà họ Chử sao?
Cô ta đã thành công rồi.
Vương Thanh Hà gật đầu, cùng Chử Gia Mỹ đi tới sảnh trước.
Trên đường đi, Chử Gia Mỹ tò mò hỏi: “Làm sao rồi? Anh trai em nói chuyện của anh ấy với thứ hàng giả kia bao giờ thì kết thúc?”
“Sắp rồi” Vương Thanh Hà tươi cười trả lời.
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của cô ta, Chử Gia Mỹ cũng có cảm giác tự tin, nở nụ cười tươi, “Xem ra việc em nói với mẹ để chị đến chăm sóc cho anh trai em là vô cùng đúng đản. Nếu có cơ hội này rơi vào tay Tân Hoài An thì không biết cô ta sẽ dung thủ đoạn gì để ở bên cạnh anh trai em nữa. “
Vương Thanh Hà mím môi không nói gì.
Đương nhiên cô ta sẽ không bao giờ cho Tân Hoài An bất kỳ cơ hội nào nữa!