Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Chử Gia Mỹ đang nói chuyện điện thoại, nên cũng không để ý thấy bóng của một người đang tiến về chỗ mình..
Cô ta lập tức vứt bỏ thái độ thù địch vừa rồi của mình, kính cẩn chào hỏi người đàn ông trước mặt: “Chú hai”
Chử Châu gật đầu, lúc sắp đi ngang qua cô ta, ông ấy hơi dừng lại hỏi: “Con nói ai sẽ rời đi?”
Chử Gia Mỹ lúc này vẫn đang vui vẻ, không chút do dự nói: “Tân Hoài An, anh con mới bảo răng anh ấy sẽ ly hôn với cô ta”
Cô ta như thể muốn tin tức này cho cả thế giới biết vậy..
Nghe được lời nói của cô ta, đầu tiên Chử Châu lộ ra vài tia kinh ngạc, sau đó lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, xoay người bước ra ngoài, đồng thời lấy điện thoại di động ra.
“Smith, công việc của tôi bên này cũng sắp kết thúc rồi, tôi sẽ đưa cô Tân qua đó càng sớm càng tốt.”
Nhà họ Vương.
Trương Mỹ Văn nhìn Vương Thanh Hà từ khi kết thúc cuộc điện thoại xong, luôn cười không ngừng, bà ta không khỏi thắc mắc gặng hỏi: “Con gái, sao hôm nay con lại vui như vậy? Phim mới của con sắp khởi chiếu rồi à?”
“Ha ha, quay phim mệt chết đi được, con mới không thể vui không nổi ấy!”Vương Thanh Hà nói.
“Vậy thì con có chuyện gì?”
Vương Thanh Hà hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Anh Chử sắp ly hôn với Tân Hoài An rồi!”
“Không sail”
“Đúng rồi, con gái” Trương Mỹ Văn nghĩ tới điều gì đó liền lo lắng nói với Vương Thanh Hà: “Con phải nhắc nhở cậu Chử đó một chút, trong giấy thỏa thuận ly hôn phải viết rõ ràng, Tân Hoài An khi ra khỏi nhà không được phép cho cô ta mang theo cái gì, những tài sản nhà đất của nhà họ Chử đó sau này đều sẽ là của con cả”
“Nhà họ Chử biết rõ Tân Hoài An đang giả mạo con, cho nên họ sẽ không để cô ta được dễ dàng đâu. Mẹ cứ yên tâm đi!” Vương Thanh Hà cười nói, “Con hy vọng bọn họ sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi cho ta một bài học. Người như cô ta đáng nhẽ phải bị tống vào trong! “
Trương Mỹ Văn gật đầu đồng ý.
Cả hai người đều bắt đầu mơ tưởng viễn cảnh mà Tân Hoài An bị đuổi khỏi nhà Chu.
Một lúc Sau, vẻ mặt của Trương Mỹ Văn đột nhiên thay đổi, bà ta võ đùi kêu lên: “Ô, suýt nữa thì mẹ quên mất.”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Trương Mỹ Văn nắm lấy tay Vương Thanh Hà nói: “Biệt thự chúng ta đang ở không phải vẫn do Tân Hoài An đứng tên sao? Mau mau bảo cô ta chuyển nhượng lại cho con, không thì đợi tới lúc cô ta ly hôn với cậu Chử rồi lại muốn lấy mất nó, thì lúc đó nghĩ xem có cách nào giải quyết không?
Vương Thanh Hà giật mình gật đầu.
Đúng vậy, biệt thự tốt như vậy thuộc về nhà bọn họ, không thể đưa nó cho Tân Hoài An được.
Vương Thanh Hà gọi điện cho Tân Hoài An nhờ cô chuyển nhượng sở hữu căn biệt thự này.
Tân Hoài An cũng không đắn đo mà đồng ý, căn biệt thự này ngay từ đầu không phải thuộc về cô, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ chiếm lấy nó thành của riêng mình.
Hẹn với Vương Thanh Hà gặp nhau ở trước cửa Cục quản lý nhà ở, Tân Hoài An cầm theo những giấy tờ cần thiết ngồi lên taxi đi đến địa điểm đã hẹn trước.