Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Tân Hoài An nghỉ ngờ nhìn cô ta, “Cô định thả tôi ra sao?”
“Ừ, vì cô không phải mợ Chử, nên tôi cũng sẽ không giữ cô lại thêm nữa” Người phụ nữ tóc đỏ cười nói, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy ý tứ cô ta không đơn giản như vậy.
Vương Thanh Hà cảm thấy trong ngực mình như mới chất chứa thêm một ngụm máu lớn, sợ không thể nôn ra ngoài Người phụ nữ này bị điên sao? Sớm biết người không phải bà Chử sẽ được rời đi, thì làm sao vừa rồi cô ta lại cướp đi thân phận này của Tân Hoài An chứ!
Người đàn ông đi tới trước mặt Tân Hoài An, “Đi theo tôi.”
Tân Hoài An liếc nhìn Vương Thanh Hà, “Vậy thì cô ấy…”
“Chúng tôi vẫn còn chuyện cần nói” Người phụ nữ tóc đỏ nói.
Tân Hoài An không nói gì nữa, cùng người đàn ông đó rời đi.
Sau lưng cô, tiếng kêu đầy sợ hãi của Vương Thanh Hà vang lên: “Tân Hoài An! Cô không thể bỏ tôi ở đây một mình được, cô đừng rời đi mà”
Không quay đầu lại, Tân Hoài An đã biến mất ở ngoài cửa.
Chân của Vương Thanh Hà mềm nhũn cả ra, cô ta gần như ngã sấp xuống đất.
Cô ta quay đầu nhìn một người phụ nữ tóc đỏ đó, run giọng hỏi: “Cô rốt cuộc định làm gì?”
Người phụ nữ đó nhàn nhạt nói: ‘Chậc chậc, tôi không thể tin được cô là người phụ nữ mà Chử Chấn Phong sắp cưới. Để chắc chắn rằng cô không nói dối, tôi phải xác minh…”
Sau đó, cô ta cầm một chiếc điện thoại di động trên bàn bên cạnh và bấm một dãy số.
Giọng nói trầm thấp vui đùa nói: “Tôi có một người phụ nữ tên Vương Thanh Hà ở đây. anh Chử có hứng thú đi đón người không?”
Nửa giờ sau,Vương Thanh Hà được Chử Chấn Phong đón và đưa về căn nhà cũ của nhà họ Chử.
Cô ta đang khóc bên mưa bên giường của Chử Chấn Phong.
“Người phụ nữ đó thực sự rất kinh khủng, nó làm tôi sợ chết ki em còn tưởng rằng mình sẽ bị cô ta tra tấn đến chết … May mà có anh kịp thời đến cứu em”
Cô ta lau nước mắt và nói một nửa của sự việc.
“Tân Hoài An?” Vệ Nam kinh ngạc, vô thức liếc mắt nhìn cậu chủ.
Trong khoảnh khắc này rõ ràng ánh mắt Chử Chấn Phong có phần trâm xuống.
“Em và cô ta cùng bị bắt cóc, vậy thì bây giờ cô ta đâu rồi?” Anh trầm giọng hỏi.
Vương Thanh Hà sững sờ nhìn Chử Chấn Phong, tại sao cô ta lại cảm thấy mình đột nhiên trở nên căng thẳng …
Cô ta cố nén sự kỳ lạ trong lòng, cụp mắt xuống nói: nói em chính là mợ Chử, sau đó bọn họ đã thả cô ta đi.
“Tân Hoài An Khí tức xung quanh Chử Chấn Phong chợt lạnh xuống, “Ý của em là, cô ta nói cho Hàn Lệ Hoan biết thân phận của anh để bảo vệ chính mình?”
Vương Thanh Hà cố chấp nói: “Có lẽ cô ta phải nói như vậy vì cô ta quá sợ hãi thôi. Khi đó em cũng rất hoảng sợ. Em không biết người phụ nữ định làm gì nữa”
“Anh biết rồi”
Giọng nói của Chử Chấn Phong mang theo một tia ớn lạnh mà cô ta chưa từng nhìn thấy.
Anh nói với Vương Thanh Hà: “Đừng nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
Em về nghỉ ngơi thật tốt đi. Anh sẽ để Vệ Nam sai hai vệ sĩ đưa em về.
Kiểu chuyện như này sẽ không xảy ra nữa!”
Vương Thanh Hà đã nói tất cả những gì nên nói, cô ta thực sự cũng muốn quay về nghỉ ngơi thật tốt, dù sao thì hôm nay cô ta cũng đã rất sợ hãi rồi.
Vì vậy, cô ta không nói gì, ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo Vệ Nam ra ngoài.