Chương
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người kia, cô sững sờ giải thích: “Thật ngại quá, tôi không quá để ý đến làng giải trí, cũng không theo đuổi các ngôi sao.”
Sự im lặng rơi vào giữa hai người.
Một lúc lâu sau, Lục Hy Thiên cuối cùng cũng cất điện thoại đi, lùi lại một bước, “Ra ngoài.”
“Còn ảnh của tôi thì sao?”
“Tôi tạm thời sẽ không xóa. Sau khi tôi xác nhận rằng cô thật sự không phải là fan của tôi, thì tôi sẽ tự nhiên mà xóa nó.”
Nghe vậy, Tân Hoài An trầm mặc suy nghĩ một chút, liền lấy điện thoại di động ra, lợi dụng Lục Hy Thiên không để ý, nhanh chóng chụp một bức ảnh của anh ấy.
“Cô!” Còn nói là không phải là fan hâm mộ của anh ấy, tự nhiên lén chụp ảnh của anh ấy để làm gì chứ!
Tân Hoài An chế nhạo nói: “Vì anh chụp ảnh tôi nên tôi cũng sẽ chụp.
lại ảnh của anh, đợi đến lúc anh xóa ảnh của tôi đi, tôi đương nhiên cũng sẽ xóa ảnh của anh”
Lục Hy Thiên ngạc nhiên nhìn cô mà không nói nên lời!
Anh ấy trầm giọng cảnh cáo: “Không được phép gửi ảnh bừa bãi.”
“Anh cũng vậy.”
Nói xong, Tân Hoài An mở cửa bước ra ngoài.
Đi được một đoạn đường, Tân Hoài An sau này mới nhận ra, hình như cái tên Lục Hy Thiên cô đã từng nghe thấy ở đâu đó?
Nhưng điều này không phải là thứ khiến cô quan nhất lúc này, nên cô đương nhiên cũng sẽ không để tâm đến điều đó.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Tân Hoài An đã xác nhận hai được hai chuyện.
Một là bà của cô đang ở với Hàn Âu Dương, nhưng không biết liệu có phải ngôi nhà ở trước đây mà cô đã từng đến không hay là ở một địa điểm khác.
Thứ hai, Chử Châu hợp tác với Hàn Âu Dương để giành lại Tập đoàn y tế Chử Thị, cả hai cùng làm việc cho Hàn Lệ Hoan.
Vốn dĩ đây là tranh chấp nội bộ giữa nhà họ Chử, Tân Hoài An cũng không nên can thiệp, nhưng khi bọn họ động đến bà của cô, thì cô quyết định sẽ nói cho Chử Chấn Phong biết toàn bộ sự việc.
Tuy nhiên, cô đã tiếp xúc với Chử Châu nhiều lần như vậy, thật sự không nhìn ra được ông ấy sẽ có suy nghĩ thâm sâu như vậy … thật sự rất kinh ngạc.
Tân Hoài An vừa đi vừa gọi điện thoại cho Chử Chấn Phong.
“Tình cờ tôi cũng ở gần đấy, để tôi tới đón cô” Chử Chấn Phong nói.
“Được thôi.”
Tân Hoài An cố ý tìm một cửa hảng gần khách sạn, sau đó bước tới đó chờ anh đến.
Một lúc sau, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị và âm trầm của Chử Chấn Phong.
Anh nói nhẹ nhàng: “Lên xe.”
Sau khi Tân Hoài An mở cửa lên xe, đang định nói cho anh biết mình đã nhìn thấy gì trong khách sạn, liền phát hiện anh đang không ngồi một mình.
Ngồi bên cạnh anh không phải ai khác, mà chính là Chử Châu!
Tân Hoài An thu lại lời vừa nói, “Chú hai Chử, sao chú lại ở chỗ này?”
“Trợ lý của chú hai phải quay lại chuẩn bị mấy việc. Chúng tôi vừa vặn nhìn thấy chú ấy, liền tiện thể đưa ông ấy trở về nhà cũ”