Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Tân Hoài An cảm thất mình không thể thở nổi nữa rồi Cô mở to hai mắt, khuôn mặt Hàn Lệ Hoan hiện lên rõ ràng trong con ngươi của cô.
Làm thế nào đây? Cô thực sự không muốn chết trong tay người phụ nữ này.
Như Hàn Lệ Hoan đã nói, cô ta đã từng học qua đấm, vì vậy đôi tay của cô ta đương nhiên khỏe hơn những người phụ nữ bình thường.
Tân Hoài An bị cô ta bóp chặt cổ, không còn sức chống trả, chỉ có thể cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, không khí trong cơ thể cũng ngày càng ít đi….
Ngay khi cô cảm thấy trước mặt tối sầm lại, một âm thanh chói tai vì bị đá xuống của người đang ở trên người cô vang lên.
cười nói, đánh một cú đấm vào tên vệ sĩ đang ôm Chử Gia Mỹ, cứu cô ta ra.
Chử Gia Mỹ vô thức ngã vào trong vòng tay của Lục Hy Thiên, nhìn vẻ mặt của anh ấy, cô ta cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.
“Lục Hy Thiên..” Cô khẽ kêu lên tên anh ấy một cách đáng thương, nước mắt không ngừng rơi xuống má.
Lục Hy Thiên nhìn khuôn mặt đây nước mắt của cô ta mà khẽ sửng sốt, sau đó đặt cô ta ngồi trên ghế sô pha, “Tôi đi giúp anh trai cô.”
Đột nhiên không còn ở trong vòng tay của anh ấy, Chử Gia Mỹ có chút hụt hãng.
Nhưng nghĩ đến cảnh anh ấy quật ngã tên vệ sĩ , bằng một cú đấm vừa rồi có thể cứu được mình, khóe môi cô ta lại cong lên một cách thích thú.
Trong tim Lục Hy Thiên có cô ta.
Sau đó Tân Hoài An đã không xảy ra chuyện gì nữa.
Còn về Hàn Lệ Hoan, người đã từng học qua đấm bốc đó thì sao?
Trước mặt Chử Chấn Phong không khác gì một đống rác cả Tuy nhiên, Hàn Lệ Hoan người phụ nữ này vốn rất gian xảo, còn có rất nhiều vệ sĩ bảo vệ bên mình.
Dù không thể đánh thắng được Chử Chấn Phong, nhưng dưới sự bao bọc của vệ sĩ, điều đầu tiên lúc này chính là phải tìm cách để ra ngoài.
Thấy mọi chuyện xảy ra như vậy Vệ Nam cũng mang người xông lên lầu, chặn đường rút lui của cô ta.