Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Cô ta vừa dứt lời, toàn bộ người trong văn phòng đều chú ý đến động tĩnh bên này, trên mặt tức khắc lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng được.
Bọn họ chỉ nhìn thấy tin tức trên mạng nói Tân Hoài An giả mạo làm mợ Chử của nhà họ Chử, lại không biết tình huống cụ thể.
Hóa ra còn có dây mơ rễ má đẳng sau nữa.
Nhìn phản ứng xung quang, Chử Gia Mỹ càng đắc ý, nói: “Tân Hoài An, cô làm chuyện không biết xấu hổ như vậy thì không cần lại giảo biện. Ngoan ngoãn chờ hình phạt đi!”
Cô ta nhất định phải đưa Tân Hoài An và tù, khiến cô đời này cũng không dám ngẩng đầu làm người!
Vương Thanh Hà lúc này vẻ mặt tiếc hận nói: “Tân Hoài An, tôi đã khuyên cô rời đi cậu Chử từ lâu rồi, cô cố tình không chịu nghe lời tồi…
Bằng không thì cũng không rơi xuống kết cục ngày hôm nay”
Tân Hoài An cười nhạo: “Đừng giả mù sa mưa”
Cô xoay qua nhìn cảnh sát nói: “Tôi chỉ thừa nhận chuyện tôi thay thế Vương Thanh Hà vào nhà họ Chử, sau này nhà họ Chử và tôi đã định với nhau, để tôi sắm vai mợ Chử nhà họ Chử”
Nghe thấy Tân Hoài An nói như vậy, cảnh sát liền xác nhận với Chử Gia Mỹ: “Cô Chử, nếu như tình huống giống như cô ta nói, rất có khả năng sẽ không thể cấu thành tội lừa đảo kết hôn, dù sao nó cũng phát sinh dưới tình huống được sự đồng ý và chấp thuận giữa hai bên”
Mày liễu của Chử Gia Mỹ nhíu lại: “Tôi mới vừa nói rồi, chúng tôi không biết gì cả, cho tới nay đều là Tân Hoài An lừa gạt chúng tôi.”
“Được” Cảnh sát gật gật đầu, lại quay mặt nhìn Tân Hoài An: “Tân Hoài An, cô có chứng cứ gì có thể chứng minh lời nói của mình không?”
Hai tay đang đặt lên bàn của Tân Hoài An bất giác siết chặt lại, lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không có.”
Trên mặt cảnh sát lộ ra biểu cảm tiếc nuối.
“Nếu cô không thể cung cấp chứng cứ, chúng tôi chỉ có thể tạm thời tạm giam cô lại.”
Tân Hoài An tạm thời bị tạm giam tại đồn cảnh sát.
Chử Gia Mỹ nhỏ giọng chào cảnh sát, sau đó giãm lên giày cao gót, tư thái kiêu ngạo đi đến trước mặt Tân Hoài An.
“Tân Hoài An, kế tiếp cô phải ngoan ngoãn ở chỗ này chờ bị đưa vào tù đi! Đây mới là kết cục cô nên có!”
Tân Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng cô vẫn không thể hiểu nổi.
Vương Thanh Hà gật đầu: “Đúng vậy. Tân Hoài An, những ngày ở trong tù hy vọng cô có thể hối lỗi sử sai, sau này cũng đừng ra ngoài lừa đảo người khác”
Dáng vẻ cô ta thiệt tình khuyên nhủ, vừa thiện lương lại hào phóng.
Những nữ cảnh sát bên cạnh nhỏ giọng nghị luận: “Cô gái này thật sự rất có phong độ, bị bạn thân giả mạo rồi đoạt đi chồng mình, cô ấy còn có thể dịu dàng chân thành như vậy nữa”
“Cô ấy tên Vương Thanh Hà? Hình như là một minh tinh”
“Không phải đâu, minh tinh thế mà không có kiêu ngạo chút nào?
Tính cách cô ấy quả thật là rất tốt”
Nghe những giọng nói khen ngợi cô ta ở xung quanh, Vương Thanh Hà khẽ mím môi mỉm cười.
Cô ta và Chử Gia Mỹ không có ở lại lâu lắm thì đã rời đi.
Tân Hoài An ngồi trong phòng tạm giam, cô biết rõ Chử Gia Mỹ cố ý khiêu khích, nhưng khi cô biết được thái độ của Chử Chấn Phong đối với chuyện này, trong lòng cô vẫn buồn chán.
Bỏ tâm trạng qua một bên, cô đi đến cạnh cửa, nói với cảnh sát đang đứng bên cạnh: “Có thể cho tôi gọi điện thoại hay không? Bà nội tôi còn ớ cô nhi viện chờ tôi, tôi muốn nói hai câu với bà ấy”
Cảnh sát liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng tránh sang một bên.
Tân Hoài An: Hản là vừa rồi Chử Gia Mỹ đã nói cái gì đó với bọn họ.
Nhà họ Chử quyền thế ngập trời, mà chính cô lại tứ cố vô thân.
Thật sự phải ngồi tù sao…