Chương
Chử Hoài Sơn nghĩ ngợi, nói: “Tần Hoài An, chuyện của bà nội cô chúng tôi rất tiếc, chuyện này nếu như nói hoàn toàn không phải trách nhiệm của nhà họ Chử cũng là không đúng. Nếu có cái gì chúng tôi có thể hỗ trợ…”
Không đợi ông ấy nói xong thì Liễu Giai Tâm kéo ông ấy một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chử Hoài Sơn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tần Hoài An, tự giác nuốt câu nói kế tiếp trở vào, sửa lời nói: “Vậy cô nén bi thương”
“Đứa bé này, đừng đau lòng quá” Khuôn mặt Tống Cẩn Dung đầy u sầu, thở dài, lặng lẽ xoa xoa khóe mắt.
Sau khi mọi người đều rời đi, Tần Hoài An thấy Chử Chấn Phong vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô khẽ cau mày, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Hậu sự của bà nội cô, một mình cô có thể xử lý?”
“Không nhọc anh lo lắng.”
Nói xong, Tần Hoài An lạnh lùng xoay người, đi vào nhà xác.
Cô và anh đã là người xa lạ.
Tâm trạng của Chử Chấn Phong đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, xoay người chậm rãi đi ra ngoài.
Nhà xác vô cùng yên tĩnh.
Tần Hoài An nhìn Tần Thanh Giang nằm trên giường yên giấc ngàn thu, trịnh trọng tạm biệt bà ấy.
“Bà nội, con thích biển rộng mênh mông mãnh liệt, mà bà nội lại thích nông thôn núi non quanh co yên tĩnh, con đã đồng ý trở về quê với bà, ngày mai con lập tức dẫn bà trở về được không?”
Xe của nhà tang lễ rất mau đã tới đây.
Sau khi đưa bà nội của cô đi, Tần Hoài An lại gọi điện thoại cho Chung Chí Viễn.
Đây có lẽ là lần cuối cùng cô gọi điện thoại cho ông ta.
Sau khi hỏa táng trong hôm nay xong, hai vợ chồng Chung Chí Viễn dẫn theo Chung Cảnh Nghỉ cùng nhau xuất hiện.
Tần Hoài An đã kiềm chế lại cảm xúc của mình, chỉ là lúc cô tiếp nhận hủ tro cốt, cô vẫn cứ không nhịn được sự chua xót nơi đầu mũi, nước mắt cô rơi lã chã.
Cô hít một hơi thật sâu, nén lại sự đau buồn đi ra bên ngoài.
Ba người Chung Chí Viễn và Chu Vân Nguyệt đều đang chờ ở trong xe.
Chung Cảnh Nghỉ ở hàng phía sau dường như không bị ảnh hưởng gì mà chơi trò chơi vô cùng vui vẻ.
Chu Vân Nguyệt chọc chọc cánh tay của Chung Chí Viễn: “Ông Chung này, ông nhớ kỹ vừa nãy tôi đã nói cái gì đó. Hiện tại mẹ ông mất rồi, Tần Hoài An cũng chỉ là người ngoài, căn nhà của mẹ ông ở nông thôn kia theo lý hẳn là của ông, không thể để cho Tần Hoài An chiếm được. Quay về ông liên hệ với người mua lần trước, nhân lúc còn sớm bán căn nhà đó đi”
“Mẹ tôi cũng mất rồi, cô ta có tư cách gì để tranh nhà với chúng ta”
“Nói không chừng cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Chử, cuộc sống chắc cũng không tốt hơn chúng ta, nếu như đã nghèo rồi thì bất cứ thứ gì cũng nhớ nhũng được cả, nhớ nhung càng nhiều thì sẽ sinh ra ý đồ không chính đáng. Huống chỉ con nhóc này thủ đoạn cũng nhiều, ai biết cô ta đang giấu thứ gì trong tay chứ?
Chung Chí Viễn tán đồng gật đầu: “Như vậy thì lỡ như cô ta lén lút lừa mẹ tôi lập di chúc, để lại căn nhà kia cho cô ta, chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết…”
Hai người đang thương lượng thì cửa xe đột nhiên bị mở ra.
“Có thể đi rồi”
Giọng nói lạnh lùng của Tần Hoài An vang lên.