Chương
Vệ Nam giải thích nói: “Sau lưng anh ta là tập đoàn họ Hàn, trong lĩnh vực điều trị y tế luôn là một đối thủ mạnh của Chử thị chúng ta, ngoài ra…”
Vệ Nam ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Chuyện máy bay trực thăng của anh, tôi điều tra thì hình như có liên quan đến anh ta.”
Ánh mắt của Chử Chân Phong bỗng trở nên sắc bén, “Vậy thì tôi đúng là nên gặp anh ta rồi.”
Lên trên xe.
Anh ấy đột nhiên hỏi, “Bên Thanh Hà thế nào rồi?”
Vệ Nam tỏ ra có chút khó xử trong chốc lát, “Bọn họ, cũng rất tốt. Chỉ có điều…”
Chử Chân Phong không hài lòng, “Có gì cứ nói thẳng ra.”“Tôi kiểm tra thẻ ngân hàng mà anh đưa cho cô ta, giao dịch trong thẻ khá lớn…”
Chử Chân Phong đưa mắt nhìn cậu ta không rõ có ý gì, anh ấy hiểu cậu ta muốn nói gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi nói là sẽ cưới cô ta nhưng mà lại không thể thực hiện được ngay lập tức, hiện giờ cục diện lại trở nên như thế này. Tiền tùy cô ta muốn tiêu thế nào thì tiêu, chỉ cần vui vẻ là được, cứ coi như là tôi bù đắp cho cô ta đi.”
Hà Vệ cảm thấy như thế… không được tốt cho lắm.
Nhưng mà chuyện như thế này, cậu ta cũng không có tư cách gì để bày tỏ ý kiến cả, cũng đâu phải là tiêu tiền của cậu ta đâu.
Chỉ là như thế mà so sánh thì cậu ta cảm thấy là người con gái mà cậu Chử vừa ý… vẫn là thấy Tần Hoài An là tin cậy được.
Điện thoại của Chử Chân Phong réo lên.
Anh cúi xuống xem thì thấy ghi là “Sơn Lâm”.
Nhấc điện thoại, chưa đợi anh ấy mở miệng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói như muốn nổ tung: “Anh Trầm, anh thật là không tử tế! Chúng tôi không có người anh em nào như anh hết! Con thuyền tình bạn khổng lồ của chúng ta đã chìm nghỉm rồi!”
Chử Chân Phong nhíu mày giơ chiếc điện thoại cách xa ra một chút, bật loa lên, nói với giọng lạnh nhạt: “Có gì thì nói cho đàng hoàng.”
Tịch Sơn Lâm đằng hắng một tiếng: “Anh kết hôn mà không thèm báo gì cho chúng tôi hết, cũng không hề đưa chị dâu đến cho chúng tôi làm quen!”
“Bận.” Anh ấy chỉ thờ ờ bắn ra một chữ.
Nhưng lập tức bị đối phương phủ nhận: “Viện cớ! Không có rượu mừng thì mấy anh em chúng ta mở tiệc chúc mừng cho hai người, thế đã được chưa? Vẫn ở chỗ cũ nhé, Sơn Lâm tôi mời!”
Chử Chân Phong hừ một tiếng, nói: “Đợi khi nào các cậu chuẩn bị được quà gặp mặt đủ phân lượng rồi tính, nói sau nhé.”
“Á, anh…”
Không đợi cho cái thằng đó có cơ hội tiếp tục gào lên, Chử Chân Phong đã cúp điện thoại rồi.
Giới thiệu Tần Hoài An cho mấy người đó? Hình như điều này là không cần thiết.
Chỉ là một người giả mạo mà thôi.
“Cậu Chử, đến rồi ạ.”
Vệ Nam dừng xe dưới tầng tòa nhà văn phòng của tập đoàn Húc Phong.
Một người đàn ông mặc bộ đồ vest màu ghi, đeo cặp kính gọng kim loại màu vàng đi đến đón tiếp, nhìn thấy Chử Chân Phong xuống khỏi xe, cười, nói: “Cậu Chử, không ngờ anh lại nể mặt họ Hàn tôi đến thế, xin mời!”
Dưới sự ngỏ lời của anh ta, Chử Chân Phong đi lên phía trước.
Hàn Âu Dương lén lút không để người khác phát hiện ra là anh ta đang quan sát bước đi của anh ấy, nhưng mà không nhìn ra có điều gì đặc biệt.
Anh ta vội đi theo, vừa đi vừa nói: “Lần này, chúng tôi đã mời mười mấy vị chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực y học, dự định để bọn họ làm thầy hướng dẫn, nuôi dưỡng ra một đội ngũ nghiên cứu đều là lớp thanh niên ưu tú. Cũng vì chuyện này mà chúng tôi còn chuẩn bị một cuộc thi đấu về y học, không biết là cậu Chử có hứng thú trở thành chủ tịch hội đồng của cuộc thi này không?
Chử Chân Phong liếc mắt nhìn anh ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Không phải vội.”
Ở một nơi khác.
Tần Hoài An quay về đến biệt thự, liền vội vã mở túi tài liệu mà cô giáo Hứa đưa.
Sau khi xem xong, mắt của cô ấy sáng rực lên.
Nếu như có thể tham gia vào cái đề tài nghiên cứu này, kết quả nghiên cứu phát minh còn có thể mang đi tham gia thi đấu.
Giải thưởng của cuộc thi này lên đến ba tỷ đồng…
Nếu như mà có thể giành được giải, thế thì số tiền mà cô ấy nợ Chử Chân Phong có thể trả hết nhanh chóng.