Chương
Hình như không cho cô thời gian phản ứng thì đã chặn đường của cô!
Chung Chí viễn nhanh chóng nhân cơ hội này lẻn ra cửa sau.
Tần Hoài An thấy bóng lưng chạy trốn của ông ta, bỗng dưng cô hiểu ra, mình bị ông ta gạt!
Cô phản ứng cũng rất nhanh, cô lớn tiếng: “Các người sai rồi, tôi cơ bản không quen ông ta! Ông ta muốn nhân cơ hội này thoát thân, các người mau đuổi theo đi …”
Cô còn chưa nói xong, đã bị người ta tháo kính râm xuống.
“Tôi nhận ra cô. Cô là con gái nuôi của Chung Nhật Tâm!” Một người đàn ông trung niên nói.
“Đúng, là cô ta! Tôi thấy tin cô ta gả cho nhà họ Chử. Bây giờ cô ta có tiền, nợ bố con trả! Chung Nhật Tâm mắc nợ thì cô giúp ông ta trả!”
“Trả tiền!”
Tần Hoài An nhìn thấy không ít người cầm điện thoại ghi hình, trong lòng không khỏi lo lắng.
Không thể làm lớn chuyện được.
Chỉ có bình tĩnh trở lại mới nghĩ ra cách giải quyết.
Cô hít một hơi thật sâu: “Tôi gả cho cậu Chử, nhưng tôi và Chung Nhật Tâm đã cắt đứt quan hệ. Các người đòi nợ thì tìm ông ta, bây giờ đuổi theo ông ta còn kịp đó!”
“Lời này nói ai tin, mau trả tiền đây …”
Tâm trạng của người đòi nợ rất dễ bị kích động. Lúc này lại bắt đầu ra tay, xô đẩy Tần Hoài An.
Đối mặt với tình trạng này, người ít không đánh lại đám đông, báo cảnh sát là cách trực tiếp nhất.
Nhưng cô vừa lấy điện thoại ra thì bị người ta cướp mất: “Còn muốn báo cảnh sát! Trả tiền trước rồi hãy nói!”
Người đàn ông với vẻ mặt hung dữ đưa tay kéo tóc cô.
“Ai dám động vào mợ chủ nhà tôi vậy?”
Giọng nói cảnh cáo truyền đến từ trong đám đông.
Tiếp theo, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục xông vào và trấn áp đám đông mất kiểm soát.
Tần Hoài An có thể thoát thân cũng thở hổn hển. Cô nhặt điện thoại rơi ở dưới đất lên.
Lúc này, một đôi giày da đen kịt thu vào trong tầm mắt.
Tần Hoài An ngẩng mặt lên, tóc rối bù, khuôn mặt trầm lặng hiện lên vẻ hoảng hốt.
Trải qua vụ lộn xộn lúc nãy, nhìn thấy người đàn ông trước mặt xuất hiện kịp lúc. Cô chỉ cảm thấy lúc này gương mặt này lại thuận mắt như thế!
“Cảm ơn anh, Chử …”
“Mợ chủ, mợ có sao không?” Vệ Nam đứng bên cạnh Chử Chân Phong hỏi thăm, cắt ngang lời xưng hô vừa vuột khỏi miệng của Tần Hoài An.
Tần Hoài An phản ứng kịp thời, cúi gằm mặt, đi tới trước mặt Chử Chân Phong và thấp giọng: “Lúc nãy có người ghi hình.”
Chử Chân Phong nheo mắt, quay đầu dặn dò: “Vệ Nam, cậu ở lại xử lý chuyện này.”
“Rõ.”
Hai người đi ra ngoài.
Tần Hoài An nghĩ tới trên chân anh có vết thương, cô chủ động nói: “Để tôi lái xe.”
Chử Chân Phong vẫn không nói gì, đột nhiên quay sang nơi khác, đôi mắt âm u loé lên một tia sắc bén.
Trong một góc khác, vài phóng viên vô thức nép người sang một bên.
“Để tôi lái.” Chử Chân Phong lạnh lùng nói, anh ngồi vào ghế lái.
Tần Hoài An hơi lo lắng, một chân của anh bị thương, lái xe không phải rất nguy hiểm sao?
Kết quả chứng minh, cô quả thật đánh giá thấp người đàn ông này.
Anh lái xe về bình thường.
Về tới biệt thự, Chử Chân Phong nhìn chằm chằm vào gò má của Tần Hoài An.
Tần Hoài An biết vẫn còn dấu tát để lại trên mặt mình, nhưng cô cũng không muốn kéo Vương Thanh Hà vào, cô lên tiếng: “Chắc lúc nãy không cẩn thận bị người ta đánh trúng.”
Chử Chân Phong đang suy nghĩ gì đó nên thu hồi ánh mắt: “Nhớ cẩn thận một chút, đừng để người khác chụp được, có hại cho hình tượng.”
Tần Hoài An: “…”
Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cậu Chử, lúc nãy cảm ơn anh.”
Người đàn ông hừ một tiếng.
Tần Hoài An lại lấy điện thoại ra gọi cho Chung Nhật Tâm, kết quả hiển thị tắt máy.
Sau khi gạt cô, ông ta lại chặn cô!
Tần Hoài An lạnh lùng đặt điện thoại lên bàn, có lẽ cơ bản cũng không liên quan gì tín vật thân thế của cô, nhưng Chung Nhật Tâm vì gạt cô giúp ông ta giải vây mà cố tình bịa đặt!