Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Màn đêm buông xuống.
Tân Hoài An mang theo sơ yếu lý lịch đi đến một quán trà bên ngoài hội sở.
Nhìn thấy thông báo tin nhắn trên điện thoại, tuy rất tò mò đối phương lại hẹn địa điểm phỏng vấn ở chỗ này, nhưng dù sao cũng không nhiều công ty mong muốn phỏng vấn cô, cho nên cô vẫn đến đúng giờ.
“Thuỷ Vân Các”
Tìm thấy phòng VỊP mà công ty đối phương đã hẹn, Tân Hoài An hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ngẩng đầu đẩy cửa đi vào.
“Chào ngài, tôi là…”
Khoảnh khắc ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông hào quang cao quý ngồi trên ghế, lời nói Tân Hoài An hơi ngưng lại.
Sau đó, chân mày từ từ cau chặt với nhau.
Cô theo bản năng cúi đầu xem tin nhắn, xác định mình không có đến sai chỗ, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Chử Chấn Phong, sắc mặt khó coi vô cùng.
Trong phòng VỊP không có người khác, điều này chứng minh, người hẹn cô đến thật ra là anh.
“Xem ra tôi đã đi nhầm chỗ rồi” Tân Hoài An nhẹ nhàng nói một câu rồi xoay người rời đi.
“Bởi vậy anh chính là ông chủ mới sao?” Tân Hoài An dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn anh.
Chử Chấn Phong khẽ khit mũi một cái cũng không nói rõ là đúng hay sai.
Sau khi biết được chuyện này ánh mắt của Tân Hoài An lại trở nên lạnh lếo: “Nếu như đã nói như vậy rồi thì hiện tại tôi không có hứng thú với công ty này nữa vì vậy cuộc phỏng vấn ngày hôm nay tôi nghĩ cũng không nhất thiết phải tiếp tục nữa”
Nói xong cô liếc mắt nhìn vào Chử Chấn Phong đang đứng chặn cô ở cửa rồi nhắc nhở: “Làm phiền anh nhường đường”
Tuy nhiên Chử Chấn Phong vẫn đứng nguyên không động đậy và dùng đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào Tân Hoài An, hơi thở dần toát ra mùi lạnh lão.
Một lúc sau anh lạnh lùng n‹ đến như vậy sao?”
Không muốn gia nhập vào Chử Thị Tân Hoài An khẽ cau mày rồi cúi đầu nói: “Lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không muốn có bất kì dính dáng nào đến nhà họ Chử các người nữa”
“Vậy là cô muốn gia nhập vào Hàn Thị sao?” Chử Chấn Phong nâng cao âm lượng, cánh mũi khẽ phát ra tiếng.
“Việc này không liên quan đến anh”
Câu trả lời hững hờ của cô càng làm khơi dậy sự tức giận trong lòng của Chử Chấn Phong.
Không biết tại sao nhưng anh lại có cảm giác chạnh lòng khi thấy cô từ chối và giữ khoảng cách với mình.
Gương mặt anh lúc này tối sầm lại rồi nhẹ giọng nói: “Cô nên biết rằng nếu như cô gia nhập Hàn Thị thì trong tương lai rất có thể sẽ trở thành đối thủ của tôi.”
Nghe vậy Tân Hoài An không khỏi cười thâm, mặc dù bận nhưng vẫn bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh và nói: “Câu nói này của anh giống như chúng ta có quan hệ gì đó thì phải?”
Chử Chấn Phong cứng họng không thể nói thêm gì.