Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Anh xoay người quay lại xe lấy một chai nước, sau khi mở nắp liền đưa cho cô: “Chai mới đấy, cầm đi!”
“Ừm” Cô đáp lại một tiếng sau đó cầm lấy chai nước súc miệng, loại bỏ sạch mùi nôn.
Cuối cùng sau khi không còn cảm thấy khó chịu nữa cô cũng không dám ngồi lên xe của Chử Chấn Phong.
Nếu anh biết cô có thai thì không biết anh có điều tra nguồn gốc của đứa trẻ này không.
Cô nói: “Xem ra tôi không phù hợp để ngồi xe của anh vậy nên tôi sẽ đi tàu điện ngâm”
Nói xong cô liền bước đi thật nhanh không cho Chử Chấn Phong có cơ hội để ngăn cản.
Khuôn mặt của Chử Chấn Phong đầy u ám chỉ đành đạp vào cửa xe một cái.
Còn Tân Hoài An đi về phía ga tàu điện ngầm.
Phía sau có tiếng bước chân càng ngày càng gần sau đó có một bàn tay vỗ vào vai cô.
Cô vô thức nghĩ là Chử Chấn Phong đang đuổi theo mình liền cảnh giác quay đầu lại.
“Trương Nhược Phi?”
Tân Hoài An thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn rõ mặt người kia.
“Sao lại căng thẳng như vậy?” Trương Nhược Phi nói đùa sau đó chỉ vào chiếc xe bên cạnh và nói: “Xe của tôi vẫn đỗ ở đó nên cố ý sang đây gọi cô, đi thôi, lên xe nào.”
Ngồi vào trong xe của anh ta, Tân Hoài An không nhịn được mà hỏi: “Sao anh lại..”
“Thật xin lỗi” Tân Hoài An mỉm cười xin lỗi.
Trương Nhược Phi lắc đầu rồi tiếp tục lái xe.
Anh ta nhìn chằm chằm về phía trước và dùng một tay để giữ vô lăng.
Một lúc lâu sau anh ta mới do dự nói: “Tôi vừa nhìn thấy cô và Chử Chấn Phong ở cùng nhau, hai người…”
Tân Hoài An khế nhướng mày: “Giữa tôi và anh ta không có gì hết”
Trương Nhược Phi cong môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì hết.
Hai người về đến nhà.
“Woa, quá tuyệt vời rồi!” Ôn Nhã Ly võ tay tán thưởng.
Tân Hoài An mỉm cười sau đó thay giày rồi nói: “Vậy chúng tôi đi xử lý nguyên liệu trước đã”
Lúc cô đang định đi vào bếp cùng Trương Nhược Phi thì Đường Mạc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nói: “Tân Hoài An, hay là để Ôn Nhã Ly đi, cô qua đây xem chút đúng lúc tôi đang thiết kế cho cô một bộ lễ phục.”
“Thiết kế lễ phục cho cháu sao?” Tân Hoài An có chút hoài nghi.
Đường Mạc gật đầu rồi mỉm cười nói: “Nhược Phi đã cho tôi xem qua tín vật của cô. Hai ngày nữa tôi sẽ tham gia một sự kiện trao đổi nghề thêu do một người bạn tổ chức. Tôi định dẫn cô đi cùng và đương nhiên tôi phải giúp cô chuẩn bị trang phục”