Chương
Mùa đông giá rét năm đó, bà nội nhặt Tần Hoài An còn là trẻ sơ sinh về tự mình nuôi nấng và dạy thuật châm cứu.
Nếu như không có bà nội, trên thế giới cũng không có Tần Hoài An cô. Là bà nội đã cho cô sinh mạng thứ hai… Tay nắm chặt di động của Tần Hoài An lộ rõ khớp xương trắng bệch.
“Cô Tần, cô tỉnh chưa?” Bởi vì tức giận không kiểm soát được nên trở nên run rẩy. Lúc này, ngoài cửa vọng tới tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Tần Hoài An sắp xếp lại cảm xúc và khiến mình bình tĩnh. Trước khi chưa tìm được cách tốt hơn, vì bà nội cô chỉ có thể làm theo lời mẹ nuôi nói.
“Mời vào”. Tần Hoài An vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên bừng khay tiến vào.
“Bà cụ dặn tôi đến xem thử, nếu cô tỉnh dậy thì thay quần áo đi, mọi người đã tới đông đủ” Tân Hoài An hơi sửng sốt rồi nói: “Được”
Sau đó, cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên bước về phía tủ áo bên cạnh, theo thứ tự lấy ra một chiếc váy dài, một đôi giày và một bộ trang điểm đi kèm.
“Bà cụ đã chuẩn bị những thứ này cho cô” Chỉ là gặp mặt người lớn thôi mà, làm vậy có vẻ hơi khoa trương rồi. Trong lòng Tần Hoài An nghĩ vậy. Tuy nhiên, nhà họ Chử là nhà có tiền, chú trọng hình thức cũng là việc rất bình thường. Tần Hoài An không nói gì, cô bình thản thay quần áo và giày. Cô ít khi ăn diện mình, hằng ngày chỉ mặc quần tây trơn với giày bệt. Con gái hai mươi tuổi chính là ở độ tuổi xinh như hoa.
Tần Hoài An thay quần áo nhà họ Chử chuẩn bị, chẳng mấy chốc như thể bản thân đã thay đổi, sáng ngời bừng bừng.
Lúc đứng ở trước gương, cô suýt nữa không nhìn ra người trong gương chính là mình.
“Cô Tần à, đường nét trên mặt cô thật xinh xắn, da lại trắng nữa. Thật sự rất diễm lệ!” Người phụ nữ trung niên khen ngợi.
Tần Hoài An mấp máy môi, không dám để bà cụ chờ quá lâu: “Chúng ta đi thôi!” Vốn tưởng rằng chỉ gặp mặt bà cụ Chử.
Khi Tần Hoài An bước vào phòng khách lộng lẫy, mới nhận ra có rất nhiều người đang ngồi trong phòng.
Không chỉ như thế, bên cạnh còn có vài phóng viên. Từ khi cô xuất hiện, âm thanh đèn flash cứ vang lên liên tục.
Tần Hoài An khẽ giật mình.
Bà cụ ngồi ở vị trí phía trên, thấy thế, bà cười haha vẫy tay với cô: “Nào, tôi xin giới thiệu cho mọi người biết một chút. Đây chính là cháu dâu mới của nhà họ Chử, Tần Hoài An”
Các phóng viên nhanh chóng chụp hình của Tần Hoài An và chào hỏi cô: “Chào mợ Chử!” Thế trận này thật sự dọa Tần Hoài An sửng sờ. May mắn thay, không lâu sau cô đã phục hồi tinh thần, nhớ tới lời đe dọa của mẹ nuôi, cô lén
siết chặt ngón tay rồi đi về phía bà cụ đang vẫy tay với cô.
“Cháu ngoan à, đừng sợ” Tổng Cẩn Dung tưởng rằng cô đang hồi hộp, vì thế nắm tay cô cổ vũ: “Bà là bà nội của Chân Phong, sau này cũng chính là bà nội của cháu”.
Nhìn gương mặt hiền từ của bà cụ, Tần Hoài An chợt nhớ tới bà nội của mình, trong lòng cô cảm thấy ấm áp và bình tĩnh trở lại.
Bà cụ lần lượt giới thiệu những người bên cạnh cho cô biết.
“Đây là Chử Hoài Sơn bố chồng con, mẹ chồng con Liễu Giai Tâm. Con người mẹ chồng con tốt lắm, nhưng có yêu cầu khá cao với con cái”
Tần Hoài An bước tới trước mặt hai người họ, ngoan ngoãn gọi: “Ông Chử, bà Chử”. Tống Cẩn Dụng cười to: “Chúng ta đều là người một nhà, sao con xưng hô xa lạ thế?” Trước ánh mắt ra hiệu của bà, Tần Hoài An hơi gượng gạo đổi cách xưng hô: “Ba, mẹ..” Chử Hoài Sơn gật đầu, ánh mắt ông ấy hòa nhã.
Khuôn mặt của Liễu Giai Tâm được chăm sóc rất tốt, bà ta không tỏ thái độ gì, chỉ gật đầu một cái.
“Còn những người này là chú, thím của con.” Tổng Cẩn Dũng tiếp tục giới thiệu. Tần Hoài An chào hỏi từng người một, biểu hiện hết sức ngoan ngoãn. Bất chợt, có cảm giác có một ánh mắt thù địch đang nhìn cô đăm đăm. Tổng Cẩn Dung lên tiếng: “Gia Mỹ, còn chưa chào chị dâu con!”.
Tần Hoài An thuận mắt nhìn sang, một cô gái trẻ tuổi có gương mặt xinh đẹp từ phía sau bước ra với vẻ không vui!
Lúc đi ngang qua Tần Hoài An, cô ta dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được, khinh miệt nói: “Loại người xuất thân nghèo kiết xác như cô cũng xứng bước vào cửa lớn nhà tôi sao?”.
Sắc mặt Tân Hoài An không thay đổi.
Cô đầu muốn bước vào nhà họ Chử, chẳng qua cô bị bố mẹ nuôi mình tính kế, không thể làm gì khác hơn!
Chở Gia Mỹ đi tới gần Tổng Cẩn Dung, làm nũng nói: “Cho dù bà sốt ruột muốn tìm cháu dâu, cũng đâu cần đón người như vậy về nhà rồi cho cô ta danh phận chứ. Hơn nữa, anh cháu còn chưa về!” .
Tổng Cẩn Dung rút tay ra: “Thôi đi, bà hiểu anh cháu quá mà. Nếu bà không quyết định trước, ai biết nó có hủy hôn hay không?”
Tống Cẩn Dung vẫn canh cánh trong lòng về sự việc hai năm trước.
“Hiếm khi lần này thằng bé tìm được người yêu thích, nếu đã trao tín vật thì Tần Hoài An chính là mợ chủ nhà họ Chử chúng ta!”
Tống Cẩn Dung hài lòng nhìn Tần Hoài An: “Con bé này rất ngoan ngoãn, mẹ vừa nhìn đã thấy thích!”
Chở Gia Mỹ nghe xong thì gấp đến mức dậm chân, trừng mắt lườm Tần Hoài An. Cô ta quay đầu nhìn về phía bố mẹ mình xin giúp đỡ: “Bố mẹ ơi, hai người nhìn xem.” Ánh mắt hai vợ chồng Chử Từ đều thống nhất: Sự việc này phải theo ý của bà cụ.
Chở Gia Mỹ thấy thế, tức giận vứt lại một câu: “Dù thế nào cháu cũng không thừa nhận người chị dâu này!” .
Sau đó, cô ta xoay người bỏ đi. Cùng lúc đó, Chử Chân Phong và trợ lý tới nhà họ Chử.
“Xác định người đã đến rồi?” Chử Chân Phong vừa xác nhận vừa sải bước đi vào trong.
Người đàn ông từ trước tới nay luôn trầm ổn, vừa nghĩ đến sắp gặp được “cô” , anh bỗng thấy có chút gấp gáp.
Vệ Nam đáp: “Đúng, sáng sớm bà cụ đã đi đón cô Thanh Hà, còn đặc biệt dặn dò mời phóng viên để công bố hôn sự của hai người”
“Ôi, cậu Chủ à, anh đi chậm một chút, cẩn thận cái chân bị thương.” Vệ Nam khẩn trương đuổi theo. Vừa đến cửa, liền bắt gặp Chở Gia Mỹ nổi giận đùng đùng.
Nét mặt Chở Gia Mỹ sáng lên, cô ta kích động kéo tay anh: “Anh ơi, anh về thật đúng lúc! Anh thật sự muốn kết hôn với đồ nhà quê kia sao?”
Giọng nói của cô ta sang sảng, phóng viên trong phòng khách đều rối rít liếc mắt nhìn. Đồ nhà quê?
Sắc mặt của Chử Chấn Phong thoáng chốc lạnh dần, anh hất tay cô ta ra, trong giọng nói trầm thấp lộ vẻ không vui: “Em nói chị dâu mình như vậy sao?”.
Trái tim Chở Gia Mỹ run lên, sao anh trai cô ta có thể thừa nhận người phụ nữ đó?
“Có trên có dưới, sau này em nên tôn trọng cô ấy một chút!” Chử Chân Phong lạnh giọng cảnh cáo, sải bước vào trong phòng khách.
Chở Gia Mỹ tức giận đến mức cả người run lên, tuy nhiên cô ta không dám phát cáu.
Cô ta luôn tôn trọng người anh trai cùng cha khác mẹ của mình, thậm chí còn có chút kính sợ!
Cô ta không dám tùy hứng bỏ đi, đành phải buồn bực nối gót theo sau anh trở về phòng khách!
Theo lời mời của bà cụ, Tần Hoài An ngồi xuống bên cạnh bà.
“Chân Phong còn có một chú hai, chính là con trai út của bà. Chú hai nó bận việc công ty, hôm nào rảnh rỗi, bà sẽ giới thiệu nó với con”
“Dạ, bà nội” Tần Hoài An ngoan ngoãn đáp.
Cô dời mắt đi, bèn bắt gặp người đàn ông trong bộ âu phục sẫm màu, dáng người cao ngất bước vào với khí thế hiên ngang.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tần Hoài An hơi ngẩn ra. Bố mẹ nuôi muốn cô gả cho người đàn ông này sao?
Anh đẹp trai anh tuấn giống như diễn viên bước ra từ tạp chí, khí chất toàn thân cao ngạo quyết đoán.
Hơn nữa, không hiểu sao có một loại cảm giác như đã từng quen biết…
Khi Chử Chân Phong nhìn thấy người phụ nữ ngồi kế bên bà nội, bước chân anh hơi chững lại, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người phụ nữ này là ai?
Tiếng cười ha ha của Tổng Cẩn Dung vang lên: “Cháu về thật đúng lúc, Chấn Phong à, bà rất thích đứa cháu dâu như Tần Hoài An!”
Tần Hoài An? Người phụ nữ anh muốn kết hôn tên là Vương Thanh Hà!