Chương
Đầu bên kia truyền đến âm thanh cười nói của bữa tiệc “Anh Phong, con mèo hoang của nhà Hạ Phi lại chọc đến anh ta rồi, đang uống say ở đây! Anh đến khuyên bảo chút đi!”
Đổi lại ngày thường, Chử Chấn Phong nhất định sẽ từ chối, anh lại không phải là chuyên gia tình cảm, Sơn Lâm cái tên này chỉ muốn kéo anh đi uống rượu.
Nhưng lúc này, tâm tình của anh có chút phiền hà, cần để cho mình bình tĩnh lại.
“Đợi chút!”
Biệt thự cảnh bờ biển.
Ánh đèn cửa sổ ở góc tầng hai.
Tần Hoài An thu dọn xong bài ghi chép, nhìn đồng hồ, Chử Chấn Phong vẫn chưa về.
Nhưng cô cũng không thèm để ý, nắm lấy quần áo, đi xuống tầng rửa mặt.
Vừa mới thay xong quần áo sau đó giặt quần áo phơi xong, lúc này biệt thự truyền đến một tiếng phanh xe.
Tần Hoài An theo bản năng hướng về chỗ cửa lớn nhìn.
Một người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau đi xuống, mặc áo sơ mi, quần đùi màu trắng.
Anh ta đỡ Chử Chấn Phong, hô “Chị dâu, em đem anh Chấn Phong đưa về rồi đây!”
Sơn Lâm đỡ người xuống ở trên ghế sô pha, vẩy vẩy cánh tay, mệt đến nỗi thở hồng hộc “Anh Phong cao một mét tám mét chín đúng thật là rất tốt, đủ rắn chắc.”
Tần Hoài An không khỏi hỏi: “Đây là chuyện gì thế này?”
“Uống, uống say rồi!” Sơn Lâm trên mặt chợt lóe lên vẻ chột dạ, không dám nhìn thẳng Tần Hoài An, lại không dám đi nhìn người đàn ông ở ghế sô pha.
Sơn Lâm cảm thấy, nhân cơ hội đồ chơi kia vẫn chưa phát tác, chính mình vẫn là mau chóng lẻn đi rồi nói.
“Chị dâu, anh Phong giao cho chị, em đi trước đi.”
Nói xong chạy rất nhanh.
Tần Hoài An bất đắc dĩ nhìn người đàn ông ở ghế sô pha.
Anh tư thái tản mạn, cánh tay dài tùy ý mà buông xuống trên ghế sô pha, cà ra vát thắt lỏng lẻo ở trước ngực, áo sơ mi ở trong cởi ra ba nút cúc, lộ ra một mảnh cơ bắp, đường nét lên xuống…
Xem ra thực sự là say rồi.
Tần Hoài An có chút nghi hoặc, nhìn thế nào thì Chử Chấn Phong cũng không giống là người dễ dàng mà chuốc say được.
Lại vừa nghĩ ra ý hăm hở của anh lúc ra khỏi nhà, chẳng lẽ nào là… chịu đả kích rồi?
“Ừm…”
Tần Hoài An đi tới, định đánh thức anh dậy.
Vừa nãy Sơn Lâm tốn rất nhiều công sức mới đem được anh ta khiên được đi vào đây, cũng không thể hy vọng chính mình đem anh ta lên tầng được, tốt nhất là anh tự mình tỉnh lại.
Tay của Tần Hoài An còn chưa đưa tay tới người đàn ông hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra.
Lông mi dày như cái quạt giãn ra, quét ra một vũng hồ sâu.
Sâu thẳm đáy mắt không nhìn thấy, xâm chiếm lạnh lẽo bức người, lại có một cảm xúc ngấm ngầm chịu đựng mà nồng nặc, ở trong đó mà tỏa ra.
Chử Chấn Phong ý thức được có chút hỗn độn.
Lúc này, một mùi hương thoang thoảng đi vào mũi, mùi hương quen thuộc khiến cho tinh thần của anh chấn động, theo bản năng muốn nắm lấy.
Tần Hoài An hơi căng thẳng không đợi cô phản ứng lại, cả người đã bị kéo tới sô pha.
Chử Chấn Phong đẩy nửa người lên, đôi mắt hơi khép lại, tựa như tỉnh mà không phải tình nhìn cô.
Ý muốn sở hữu trong mắt, đáng sợ vô cùng!
Tần Hoài An trong con mắt co rút nhanh, mặt lạnh lẽo đẹp trai của người đàn ông không ngừng phóng to lên.
“Đợi một chút”
Cô đột nhiên ý thức được sự nguy hiểm, theo bản năng mà phản kháng lại.
Anh giống như một ngọn núi lớn, ép ở trên người cô, không có cách nào lay động.
“A!”
Cô dùng toàn bộ sức lực giãy dụa, trong tay bắt được một đồ vật, dùng sức hướng tới đập vào anh.
Người đàn ông hét lên rồi ngã xuống.
Tần Hoài An kịch liệt tránh xa, thở hổn hển, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông.