Chương
Tập đoàn Chử thị lớn mạnh như vậy, không phải là không thể tiếp tục hoạt động kinh doanh nếu không có tổng giám đốc Chử và cậu Chử, trừ khi bị người khác ác ý tính kế.
Về phần người đó là ai còn cần phải nói sao?
“Đêm nay mọi người ở lại tăng ca” Chử Chấn Phong đặt một chồng tài liệu thật dày, rơi rải rác trên bàn.
Sau đó anh đứng dậy bước ra ngoài.
Vệ Nam nhìn theo hướng anh đi, kinh ngạc hỏi: “Anh Chử, anh vừa mới xuất viện, cơ thể vẫn chưa hồi phục…”
“Tôi vừa nói gì?” Chử Chấn Phong dừng bước, liếc mắt nhìn cậu ta.
“Tăng, tăng ca…” Chử Chấn Phong lạnh lùng nhếch môi nói: “Tất cả mọi người” Đương nhiên bao gồm cả anh.
Anh có thể nghỉ ngơi nhưng nhà họ Hàn sẽ không cho tập đoàn Chử thị cơ hội để thở. Nhất là hiện tại anh đã xuất viện, phải tranh thủ từng giây phút để hành động!
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị.
“Đúng vậy, bỏ ra thêm hai trăm bốn mươi nghìn tỷ nữa rồi đánh sập công ty này cho tôi!”
“Cái gì? Cậu ta không đồng ý, hừ, tên này đúng là trung thành và tận tâm với tập đoàn Chử thị thật đấy, không thành vấn đề… nếu cậu ta muốn bán mạng cho Chử thị thì tôi sẽ tác thành cho cậu ta. Gọi người tống khứ cậu ta đi!”
“Chử Chấn Phong và Tân Hoài An đã xuất viện rồi à? Tốt lắm, rốt cuộc thì tôi cũng chờ được anh ta…” Hàn Lệ Thu ngồi trên ghế sofa bọc da, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trước mặt, mười ngón tay cấp tốc gõ chữ tuyên bố tin tức.
Lúc nhìn thấy tin tức Chử Chấn Phong và Tân Hoài An đã n, ánh mắt cô ta lóe lên, trực tiếp bấm số nội “Tân Hoài An và đứa nhỏ kia đang ở đâu?” Cô ta hỏi xuất. Đầu bên kia điện thoại nhỏ giọng nói: “Chử Chấn Phong đã sắp xếp cho họ ở trong biệt thự riêng của anh ta, xung quanh bố trí vệ sĩ bảo vệ rất chặt chẽ” Ánh mắt Hàn Lệ Thu lóe lên sự giết chóc.
Nếu hai mẹ con này gặp chuyện không may chắc chắn sẽ giáng một đòn đả kích thật lớn cho Chử Chấn Phong nhỉ?
Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ chờ mong và phấn khích, vừa nhìn thấy bóng người ở cửa thì nảy ra một ý.
“Hàn Âu Dương” Hàn Lệ Thu cúp điện thoại gọi tên người kia.
Hàn Âu Dương đang muốn rời đi thì khựng lại.
Anh ta bước đến: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Không phải anh luôn phái người điều tra tung tích của Khôn Trung Lâm và người phụ nữ kia sao? Thế nào, đã tìm được họ chưa?” Hàn Lệ Thu khoanh hai tay trước ngực hỏi.
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn thoáng qua trên gương mặt anh †a khiến cô ta không khỏi chế nhạo.
“Anh xem, tôi biết hết tất cả những việc mà anh làm đấy” Câu nói này như chặt đứt cọng rơm cứu mạng duy nhất của Hàn Âu Dương.
Anh ta như mất hết lý trí, rốt cuộc cũng không thể tỏ ra bình tĩnh trước mặt người đàn bà gian xảo này được nữa.
Anh ta trừng mắt nhìn cô ta, lớn tiếng nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào hả? Ba năm, ba năm rồi! Cô còn muốn nhốt hai mẹ con cô ấy đến khi nào nữa đây? Cô còn muốn khống chế tôi đến bao giờ?” Hàn Lệ Thu bỏ ngoài tai, cười khinh miệt: “Chuyện này.
không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao, lúc trước anh cũng đã đồng ý rồi còn gì” Nhưng cô ta cũng không muốn cùng anh ta tranh luận về vấn đề này nên giọng điệu lập tức thay đổi: “Được rồi được rồi, đừng nói tôi là loại người lạnh lùng vô tình, tôi quyết định sẽ cho bố con các người đoàn tụ. Nhưng trước hết tôi muốn anh giúp tôi làm một việc” Hàn Âu Dương ngẩn ra, rồi cảnh giác nhìn cô ta: “Chuyện gì?
Hàn Lệ Thu lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sách, lật đến một trang, xé ra rồi đưa đến trước mặt anh ta: “Tôi muốn anh giết chết hai mẹ con họ” Hàn Âu Dương cầm tờ giấy, nhìn ảnh chụp bên trên, là hình Tân Hoài An và Thiên Nam.
Anh ta sửng sốt, có chút bối rối.
Hàn Lệ Thu cười nhạt nhìn anh ta, khế nói: “Lấy mạng sống của mẹ con nhà họ đổi lấy người phụ nữ và con trai của anh, tôi thấy khá công bằng, anh thấy sao?” Hàn Âu Dương nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, trong lòng dâng lên sự lạnh lẽo.
Chương
Hàn Âu Dương bước từ trong văn phòng ra, không nói một câu nào mà đi thẳng vào thang máy.
Khi cửa thang máy đóng lại che chắn tầm nhìn của bên ngoài, anh ta đột nhiên đắm một đắm thật mạnh vào cửa thang máy, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa, anh ta mới bỏ nắm đắm xuống, xoa xoa giữa trán, khôi phục vẻ mặt bình thường rồi mới đi vào bãi đỗ xe.
Ở góc khuất tầm nhìn nhất của bãi đỗ xe có một chiếc ô tô màu đen đang lóe sáng.
Hàn Âu Dương lập tức đi thẳng tới chiếc xe đó, mở cửa sau của xe và ngồi vào bên trong.
Đã có một người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau từ trước.
Thông qua ánh đèn mờ ảo, không thể thấy rõ khuôn mặt người kia, chỉ lờ mờ thấy được đường nét khuôn mặt người này vừa thần bí vừa lạnh lùng.
Khi Hàn Âu Dương ngồi vào trong xe, đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết của người bên cạnh đã nhìn vào người anh ta ngay lập tức.
Người đàn ông đó dường như nhận thấy cảm xúc của anh ta đang không vui nên nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra rồi ”
“Hàn Lệ Thu muốn tôi ra tay giết hai người.” Hàn Âu Dương cúi đầu, cố gắng đè nén cảm xúc xuống để trả lời.
“Cái gì?” Người đàn ông cảm thầy hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra, tiếp tục hỏi: “Cô ta phát hiện ra anh rồi hả?”
Ừ.” Hàn Âu Dương trầm giọng đáp: “Cô ta nói sẽ đưa Khôn Trung Lâm và Tang Đường về.”
“Vậy thì anh không nên tiếp tục do dự nữa.”
“Anh có biết người mà cô ta muốn tôi giết chết là ai không?” Hàn Âu Dương khẽ lắm bẩm, nhìn bóng hình của người ngồi kế bên rồi nói: “Là Tần Hoài An và con trai của cô ấy.”
Người giấu mặt hơi giật mình, trong mắt chợt lóe lên một chút kỳ lạ.
“Tần Hoài An đã giúp đỡ tôi. Tôi thật sự không muốn giết hai mẹ con họ, nhưng mà… tôi chỉ có thể làm như thế!”
“Anh quyết định như vậy thật sao?” Có một sự thay đổi nhỏ trong giọng điệu của người giấu mặt.
Hàn Âu Dương nghỉ ngờ liếc người đàn ông một cái, ánh mắt không cam lòng: “Ừ.”
Người giấu mặt ngừng nói.
Bên trong biệt thự.
Tần Hoài An dọn dẹp phòng xong hết rồi. Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn màu đỏ cam nhuộm lên mặt biển, tia nắng vàng của mặt trời xuyên qua cửa số và dừng lại trên mặt của cô, dường như nó phản chiếu cả ánh vàng rực rỡ.
Tần Hoài An nhìn mặt trời dần dần chìm xuống mặt biển, sắc trời cũng chầm chậm tối xuống, lông mày của cô khẽ cau lại.
“Mẹ ơi, con đói bụng…”
Phía sau lưng cô có một giọng nói trẻ con vang lên.
Tần Hoài An xoay người lại, dịu dàng đáp lời: “Để mẹ đi làm một ít đồ ăn cho con nhé.”
Nhưng trong lòng cô vẫn đang băn khoăn không biết Chấn Phong sắp xếp cho mẹ con hai người ở trong căn biệt thự này rồi rốt cuộc chẳng hề xuất hiện là có ý đồ gi.
Cô vừa suy nghĩ vừa đi xuống cầu thang. Đọc tại truyen.one để khích lệ chúng mình nhé lên chương mới nhé!
Đúng lúc ấy cô nhìn thấy vệ sĩ đang đi tuần ở cửa, Tần Hoài An buột miệng hỏi: “Chử Chấn Phong đang ở đâu?”
“Thưa cô, tôi cũng không biết lịch trình của cậu Chử.”
Tần Hoài An nhìn sắc mặt của đối phương. Người này không cần phải nói dối với cô cho nên cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, xoay người đi vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh vốn đã chất đầy những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất. Trên mặt bàn đá cẩm thạch bên cạnh còn để vài cái túi to. Trong đó đều chứa đầy những loại thuốc mà Tần Hoài An chuẩn bị cho Chử Chấn Phong.
Tần Hoài An lầy những nguyên liệu mà cô và Thiên Nam muốn ăn từ trong tủ lạnh ra trước, sau khi suy nghĩ một hồi thì cô lấy nồi ra khỏi móc treo, bỏ những loại thuốc mà Chử Chấn Phong phải uống vào hầm chung.
Chẳng biết anh sẽ về đây khi nào, thôi thì cứ chuẩn bị trước vậy, dù sao hầm máy món ăn có thuốc tốn rất nhiều thời gian.