Chương
Trong lòng xúc động, cô mở ra hộp quà vừa đem đến, pha một ly trà kính cẩn dâng qua.
“Bà chủ, mời bà uống trà.”
“Được.” Tống Cẩn Dung miễn cưỡng thu hồi lại cảm xúc, nhận lấy ly trà.
Chử Chấn Phong cùng Lâm Kỳ Phong tới rồi, chú Minh liền truyền đạt ý tứ của bà chủ, từ chối thăm hỏi.
Lâm Kỳ Phong không khỏi thở dài, “Năm đó là do tôi hồ đồ, phạm phải sai lầm lớn, làm hại ông cụ Chử bị liên lụy…… Bà Chử không chịu tha thứ cho tôi, cũng là hợp tình hợp lí.”
Liễu Giai Tâm trấn an nói: “Ông Lâm ông đừng để ý, bà chủ sớm muộn gì có một ngày sẽ nghĩ thông, mọi chuyện đều sẽ qua đi, nhà họ Chử chúng ta cũng hiểu rõ sự khổ tâm của ông lúc đó.”
Lâm Kỳ Phong cười khổ, “Bà Chử, cảm ơn sự thông cảm của bà, nhưng mà sai chính là sai, hôm nay tôi tới, trừ bỏ thăm bà chủ, còn muốn thắm cho ông Chử một nén hương.”
Liễu Giai Tâm ngẩn người ra, theo bản năng nhìn về phía Chử Chấn Phong, sự sắp xếp này, anh ta hiển nhiên là biết.
Bà cũng không hề nói thêm điều gì, gật gật đầu.
“Đa tạ bà Chử.” Lâm Kỳ Phong cảm kích không thôi, xoay người đem hộp gỗ đàn hương trong tay đưa cho chú Minh, “Bà chủ tuy rằng không muốn thấy tôi, nhưng đây là một chút thành ý của. Nghe nói giấc ngủ của bà chủ không tốt, cái này có lẽ có thể giúp cho bà chủ ngủ ngon hơn.”
Nói xong, theo bản năng nhìn sang Tần Hoài An đang yên lặng đứng ở một bên.
“Chú Lâm, đi thôi, cháu dẫn chú đi tổ lăng.” Chử Chấn Phong nói, liền đi phía trước dẫn đường.
Lâm Kỳ Phong mới vừa đi được hai bước, nghi hoặc mà mở miệng: “Mợ chủ không đi cùng sao sao?”
Chử Chấn Phong ánh mắt hơi trầm xuống, “Cô ấy……”
Liễu Giai tâm lập tức giải thích nói: “Bà chủ tìm cô ấy có việc.”
Nói rồi, dùng ánh mắt đưa ra tín hiệu cho Tần Hoài An, “Đúng không?”
Tần Hoài An tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng vẫn là phối hợp mà lên tiếng: “Đúng là như vậy.”
Lâm Kỳ Phong lúc này mới cùng Chử Chấn Phong rời đi, Liễu Giai Tâm cũng cùng bọn họ đi.
“Đồ giả mạo, cô cho rằng tổ lăng nhà họ Chử thì ai cũng có thể vào sao?” Chử Gia Mỹ hạ giọng châm chọc một câu, ngẩng đầu kiêu ngạo mà đi theo bọn họ.
Tần Hoài An cúi đầu nhếch khóe môi, vô duyên vô cớ, cô còn không muốn đi viếng mồ mả của người khác đâu.
“Mợ chủ, mợ hãy cùng tôi tới chỗ của bà chủ trước.” Chú Minh nói.
Tần Hoài An gật gật đầu, “Được.”
Khi Đi theo Chú Minh đi vào phòng khách, Tống Cẩn Dung đang nói chuyện rất vui vẻ với Vương Thanh Hà, vừa rồi chuyện của Lâm Kỳ Phong chỉ là một khúc nhạc đệm không vui mà thôi.
“Bà chủ, đây là thành ý của Lâm tiên sinh, nhờ tôi chuyển cho bà chủ. Tôi đi đến phòng bếp sắp xếp làm bữa trưa hôm nay.” Chú Minh để chiếc hộp xuống, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng khách không có những người khác.
Tần Hoài An nhìn thấy Vương Thanh Hà, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, đã khôi phục thần sắc, gọi một tiếng: “Bà chủ.”
Tống Cẩn Dung gật gật đầu, để cô tùy ý ngồi, sau đó lại tiếp tục cùng Vương Thanh Hà nói chuyện phiếm.
Tần Hoài An liền tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống.
Biểu cảm của Vương Thanh Hà lại mất tự nhiên.
Bởi vì cô đang nói chuyện với bà cụ Chử về quá trình quen biết và gặp gỡ giữa cô và cậu Chử!
Lúc này, Tống Cẩn Dung tràn đầy tò mò hỏi: “Sau đó thì sao?Cháu và Chử Phong ở trong núi sâu gặp nhau rồi? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Thanh Hà trong lòng căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Tần Hoài An.
Tần Hoài An nghiên đầu về một bên đầu, vừa vặn nhìn cô ấy.
Vương Thanh Hà chỉ cảm thấy yết hầu như bị người khác bóp chặt, một chữ cũng nói không nên lời.
Tần Hoài An ngồi ở đây, nhỡ đâu bản thân mình nói lỡ miệng, bị cô ta nghe ra được manh mối gì đó, chẳng phải là tất cả mọi chuyện đều bại lộ sao……