Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

chương 649-650

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Lúc này, cô ta không biết có nên vui mừng không nữa…

Có lẽ là việc nhận ra sự giỏi giang của Tần Hoài An lần nữa khiến cô ta không còn sức lực. Thôi thì cứ vui mừng vì cả mỗ của Liễu Thanh Phong thành công vậy.

Liễu Thanh Phong vẫn chưa tỉnh lại.

Tần Hoài An quay đầu nói với Tân Bảo Nga: “Bảo Nga, hệ miễn dịch của Liễu Thanh Phong có thể sẽ sinh ra bài xích với đỉnh nội tủy. Trong khoảng thời gian tới phải tỉ mỉ chú ý tình trạng vết thương, nếu không thì có thể sẽ thất bại trong gang tắc.”

Tân Bảo Nga chạm phải ánh mắt của Tần Hoài An, vô thức gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Chờ Tần Hoài An đi thay quần áo, cô ta mới giật mình phản ứng kịp lại Minh vừa rồi lại có thể không tự chủ được mà…

Đáy mắt Tân Bảo Nga tối sầm, sắc mặt lạnh lùng đi thay đỏ.

Tần Hoài An giúp Liễu Thanh Phong hoàn thành ca mổ, trong lòng đương nhiên rất vui, nhưng nhìn thời gian thì thấy mình đã đi hơn ba tiếng đồng hồ.

Cô không tiện ở ngoài lâu, bởi vậy nói với Tân Bảo Nga và Tôn Bảo Hưng: “Bây giờ tôi phải về rồi, Liễu Thanh Phong giao cho hai người chăm sóc.”

Vội vàng chào hỏi xong, Tần Hoài An rời khỏi phòng bệnh.

Tôn Bảo Hưng vốn còn muốn nhờ cô chỉ dạy thêm, kết quả là chỉ có thể nhìn bóng hình cô nhanh chóng biến mắt mà thở dài.

Anh ta quay đầu thấy vẻ mặt tối tăm của Tân Bảo Nga, cô ta như có vẻ lo lắng.

Anh ta nói: “Bảo Nga, cô không cần lo lắng. Có chị An ra tay, nếu như chị ấy đã nói ca mổ thành công rồi thì kế tiếp cô chỉ cần theo lời cô ấy nói mà chăm sóc thật tốt cho anh ấy thì sẽ không có vấn đề gì to tát.”

Ai ngờ Tân Bảo Nga nghe nói như thế cũng chỉ miễn cưỡng nhếch môi: “Tôi biết rồi.”

Tôn Bảo Hưng ngẫm nghĩ, cũng nói: “Vậy tôi cũng về trước.”

Bây giờ Tân Bảo Nga không có tâm trạng chào hỏi anh ta, chỉ nói: “Ừ, hôm nay phải cám ơn anh rồi.”

“Không, đều là công lao của chị An.” Tôn Bảo Hưng nói một câu rồi dường như nhận ra trạng thái Tân Bảo Nga hơi khác thường, trong lòng anh ta nghỉ ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Chờ Tần Hoài An và Tôn Bảo Hưng lần lượt rời khỏi, sắc mặt Tân Bảo Nga mới hoàn toàn trở nên lạnh lẽo, tâm trạng rối bời.

Cho đến khi sau lưng truyền đến giọng nói, cô ta bỗng lấy lại tinh thần, quay người nhìn Liễu Thanh Phong vừa tỉnh lại, khuôn mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: “Anh Thanh Phong, anh tỉnh lại rồi.”

“Ca mổ sao rồi?” Liễu Thanh Phong hỏi.

Tân Bảo Nga ngây người: “Ca mỗ rất thành công!”

Nghe thấy kết quả này, mặt Liễu Thanh Phong lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, thì thầm nói: “Thật tốt quá…”

Tay anh ta có thể hồi phục, sau này anh ta vẫn có thể trở lại bên cạnh chiến hữu rồi.

Liễu Thanh Phong nhanh chóng đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, cảm kích nhìn Tân Bảo Nga, nói: “Cảm ơn em, càng cảm ơn bạn học của em, còn có người bạn mà cậu ấy mời đến giúp nữa. Chờ anh xuất viện, anh nhất định sẽ mời bọn họ một bữa.”

Nghe vậy, vẻ kỳ lạ trong mắt Tân Bảo Nga thoáng lóe lên.

Cô ta nắm chặt tay lại, vẻ mặt ung dung nói: “Anh Thanh Phong, ca mỗ của anh là Tôn Bảo Hưng giúp anh thực hiện. Người bạn kia bận quá, không có thời gian tới đây.”

“Vậy sao? Vậy sau khi anh xuất viện sẽ cám ơn cậu ấy.”

“Cũng không biết khi đó anh ấy đã đi nước ngoài chưa, em sẽ thay anh truyền đạt tắm lòng của anh. Vừa nãy lúc anh ấy rời đi từng dặn anh phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đỉnh nội tủy bên trong cánh tay anh phải đặc biệt chú ý phản ứng đào thải của cơ thể.”

Tân Bảo Nga nói ra những lời này, mặt không đổi sắc

Chương

Dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Tần Hoài An quay về biệt thự.

Có điều vừa xuống xe, cô đã nhận ra điểm khác thường.

Hai ngày này, bên ngoài biệt thự trước mắt có ít nhất hơn mười vệ sĩ chia thành hai bên, canh phòng nghiêm ngặt.

Nhưng lúc này trước cửa lại chỉ có hai người đứng, hơn nữa vẻ mặt còn gấp gáp.

Trong bốn vệ sĩ hộ tống bên người Tần Hoài An, có một người là đội trưởng đội vệ sĩ. Cô lập tức tiến lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ có hai người bọn anh thôi sao?”

Vệ sĩ gác cửa trả lời: “Vừa rồi chúng tôi bị tập kích, có anh em bị thương, còn có anh em đi truy bắt rồi.

Cậu Chử và trợ lý Vệ không có ở đây. Chúng tôi đã báo cáo tình hình, sẽ phái người đến đây trợ giúp “

Tập kích sao?

Sắc mặt Tần Hoài An đột nhiên thay đổi.

“Thiên Nam đâu?” Cô hồi hộp hỏi.

“Cậu chủ nhỏ không bị thương, đang ở trong phòng trên lầu.”

Nghe vậy, tuy Tần Hoài An yên tâm nhưng vẫn bước nhanh vào biệt thự.

Vẫn có thể nhận ra dâu vết đánh nhau trong sân và đại sảnh.

Cô cắn môi nhanh chóng lên lầu. . Đọc truyện tại TRUмtг цуen. ог g

Đẩy cửa phòng ra, lọt vào trong tầm mắt là mảnh kính vỡ đầy dưới đất, ánh mặt trời chiếu vào tạo thành từng vệt lắp lánh.

Là mảnh thủy tinh từ cửa số.

Về phần chúng bị cái gì đập nát, Tần Hoài An không biết, cũng không rảnh suy nghĩ.

Vừa vào cửa, ánh mắt cô gấp rút dán chặt lên thằng bé đang run rẩy nắp ở đầu giường.

Cả người thằng bé cuộn tròn lại, không ngừng run rầy.

Tống Mai canh giữ bên cạnh có an ủi thế nào cũng không được.

Thấy Tần Hoài An vào, trước tiên bà ta sửng sốt rồi sau đó nhanh chóng tiến lên. Cũng vẫn chưa hoàn hồn từ vụ tập kích vừa rồi, bà ta nói trong vẻ sợ hãi đến mắt vía: “Cô An, có… có người cầm súng, phá cửa sổ… cậu chủ nhỏ bị dọa.”

Nói xong, vẻ mặt bà ta sầu khổ nhìn về phía đứa trẻ trên giường.

Trong lòng Tần Hoài An u ám, cô gật đầu.

Sau đó cô bước nhanh về phía trước, kéo con trai vào trong lòng: “Cục cưng đừng sợ, mẹ đã về rồi đây.”

Thiên Nam cảm nhận được hơi thở của Tần Hoài An lập tức ngẩng đầu nhìn cô, hai con mắt như nai con bị hoảng còn sót lại chút sợ sệt.

Thấy con bị sợ hãi đến vậy, trong lòng Tần Hoài An cực kỳ khó chịu, không khỏi ôm con chặt hơn, giọng cũng càng dịu dàng: “Người xấu đi rồi, không sao, không sao…”

Nghĩ đến lúc Thiên Nam gặp chuyện không may mà mình không ở bên cạnh, trong lòng cô cũng không khỏi nghĩ mà sợ hãi.

Nếu Thiên Nam xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cả đời này cô nhát định không thể tha thứ cho mình.

Tần Hoài An nhìn Tống Mai đứng một bên: “Chị Tống, phiền chị xuống dưới lầu giúp tôi pha một ly sữa nóng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio