Chương
Tần Hoài An nhanh chóng lên tầng, xách túi đã chuẩn bị sẵn, bên trong đều là những thứ mà cô cần.
Sau đó, cô nắm tay Thiên Nam, đi ra khỏi biệt thự rồi ngồi vào trong xe.
Chử Chấn Phong cũng không để ý đến cái túi xách trong tay cô, chờ hai mẹ con lên xe ngồi vững rồi, lập tức bảo tài xế lái xe.
Xe đi một mạch về phía bệnh viện Phúc Khang.
Tần Hoài An nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến chuyện, ngay cả Chử Chấn Phong nói chuyện với cô, cũng không thèm để ý.
Cho đến khi Thiên Nam kéo cánh tay của cô.
Tần Hoài An quay đầu lại, thì mới nhìn lên ánh mắt thăm dò của Chử Chấn Phong.
Trong lòng cô giật mình rồi hỏi: “Anh đang nói gì vậy?”
Chử Chấn Phong có chút bát đắc dĩ, càng lo lắng nhiều hơn, kiên nhẫn mà lặp lại những điều mình vừa nói một lần nữa, hỏi: “Lần này mẹ tôi đột nhiên bị bệnh, cô thấy thế nào?”
Tần Hoài An là bác sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa anh đã tự mình kiểm chứng kiến thức y thuật của cô, vô cùng tin tưởng cô.
Tần Hoài An lại lắc đầu: “Cái này, phải xem xét tình huống của bà Chử một cách cần thận tỉ mỉ thì mới có thể phán đoán. Hơn nữa…”
Cô dừng một chút, nói: “Bệnh viện Phúc Khang có bác sĩ tốt nhất và trang thiết bị hiện đại nhát, bọn họ chẩn đoán ra tình trạng của bà Chử, nhưng tôi nghĩ, cũng không nhát định là chính xác.”
Cô có chút bất ngờ, Chử Chấn Phong mà lại tin tưởng vào y thuật của cô như vậy.
Nhưng mà, cô cũng không có ý định nhúng tay vào bệnh tình của bà Chử, bởi vì… cô đã chuẩn bị tốt để chạy trốn với con trai mình.
Nghe Tần Hoài An nói như vậy, Chử Chân Phong chỉ có thể nhíu mày thật chặt, sắc mặt nặng nề hơn.
Anh quay sang Vệ Nam, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Phía bồ tôi có liên lạc được không?”
Vệ Nam ngồi ở vị trí lái phụ quay đầu lại, lắc đầu: “Bên phía tổng giám đốc Chử vẫn không có tin tức.”
Bàn tay Chử Chấn Phong đặt ở đầu gối không ngừng siết chặt, không nói gì nữa.
Cả người anh đều căng thẳng, giống như một tác phẩm điêu khắc, sâu thẳm và uy nghiêm, bao quanh bởi hơi thở lạnh lẽo.
Tần Hoài An liếc mắt nhìn anh một cái.
Không thể không nói, giờ phút này Chử Chấn Phong, làm cho cô cảm thấy có chút… đáng thương?
Tập đoàn Chử Thị phải đối mặt với sự sụp đồ, bố thì mắt liên lạc, mẹ lại bị bệnh nặng… hình như chuyện gì không tốt đều đều rơi vào đầu anh.
Nhưng mà Tần Hoài An cũng không phải đức mẹ Ma-ri-a, đồng cảm thì đồng cảm, nhưng đi thì vẫn phải đi.
Cô cũng không phải là người của Chử Chấn Phong, nếu như bị liên lụy trong cuộc chiến của hai nhà Chử và Hàn, cuối cùng cô cùng với Chử Chấn Phong đều gặp xui xẻo, thậm chí là cả con trai bảo bối của cô.
Tần Hoài An thu lại ánh nhìn lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc túi mà bản thân để trên đầu gồi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện Phúc Khang.
Cửa xe vừa mở, Chử Chấn Phong đã sải bước xuống xe, dặn dò một câu, bảo Vệ Nam chăm sóc mẹ con Tần Hoài An, anh nóng lòng bước dài bước chân đi về phía trước.
Người xảy ra chuyện là mẹ ruột của anh, làm sao có thể không vội vã được?
Tần Hoài An nắm tay Thiên Nam, không nhanh không chậm xuống xe.
Vệ Nam thấy sốt ruột, không nhịn được thúc giục một câu: “Cô Tần, chúng ta nên nhanh lên một chút, bà Tần bà ấy…”
“Nhưng chân trẻ con ngắn.” Tần Hoài An mắt kiên nhẫn.
Vệ Nam thấy vậy cắn răng: “Để tôi bề cậu chủ cho ạ!”
“Vậy thì cảm ơn cậu.”