Chương
Nhưng trên miệng lại nói: “Bà nội ơi, cháu không nghĩ là Tần Hoài An cố ý giả vờ là cháu. Hơn nữa, chuyện cũng đã xảy ra rồi, mình có tính sổ đến những chuyện này cũng vô ích, tốt hơn hết nên quên đi thôi.”
Tống Cẩn Dung nhìn cô ta tán thưởng và rất hài lòng vì cháu dâu là một người tốt bụng và rộng lượng.
Mặt khác, Tần Hoài An …
Tống Cẩn Dung không khỏi sững lại một chút. Sau khi nghe những gì Vương Thanh Hà nói, một nụ cười chế giễu xuất hiện trên khuôn mặt của bà.
“Lúc cô tát tôi một cái, cậu có phải nói lời này đâu nhỉ.” Tần Hoài An buồn cười nói.
Tống Cẩn Dung nhìn Vương Thanh Hà trong tiềm thức và đột nhiên nghi ngờ khi nhìn thấy biểu hiện chột dạ chợt thoáng hiện lên trên khuôn mặt cô ta.
“Điều này……”
Cập nhật nhanh nhất tại Тrцуeл.оne
Vừa định hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cảm thấy tức ngực, đầu óc bỗng quay cuồng không thôi.
Bà ôm ngực, hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người mềm nhũn mất lực ngã xuống đất.
Vương Thanh Hà hoảng sợ hét lên: “Bà nội! Thế này, thế này là làm sao vậy?”
“Bà chủ!” Vẻ mặt Tần Hoài An nhíu lại, lập tức tiến lên kiểm tra tình hình. Trước đây cô từng thấy bà Chử lên cơn động kinh, nhưng lần này hình như tình hình có chút khác biệt?
Khi Vương Thanh Hà nhìn thấy Tần Hoài An đến gần, cô ta vốn dĩ muốn chạy ra ngoài kêu ai đó, nhưng nhìn thoáng qua liền thấy có hai bóng người trùng hợp đi vào.
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức đẩy Tần Hoài An ra, vội vàng nói: “Bà nội đã thế này, cô còn muốn làm gì nữa hả?!”
Liễu Giai Tâm và Chử Gia Mỹ, người vừa trở về từ lăng mộ tổ tiên, bước nhanh về phía trước và thấy tình hình của Tống Cẩn Dung, sắc mặt liền thay đổi.
Chử Gia Mỹ che miệng kêu to: “Bà nội sao lại chảy máu mũi thế?!”
Khi thấy vậy, Liễu Giai Tâm lập tức đi gọi người chuẩn bị xe và đưa bà cụ đến bệnh viện.
Lâm Kỳ Phong đang nói lời tạm biệt với Chử Chấn Phong.
“Bà chủ không muốn gặp tôi, tôi cũng sẽ không tiếp tục làm phiền nữa, chờ lần sau lại đến gặp vậy.”
“Chú Lâm, cháu tiễn chú.”
Đang định đi ra ngoài, Chử Gia Mỹ vội vàng chạy ra ngoài, “Chấn Phong, bà nội của anh sắp chết rồi, nhanh lên, gọi bác sĩ qua đây!”
Nghe vậy, Chử Chấn Phong và Lâm Kỳ Phong đồng thời thay đổi sắc mặt.
Chử Chấn Phong không nói lời nào vội vàng theo hướng đại sảnh chạy vào, Lâm Kỳ Phong cũng không lo được nhiều như vậy, liền đi theo ngay sau.
Chử Gia Mỹ lo lắng hỏi: “Thanh Hà, bà nội sao có thể đột nhiên như thế này?”
Vương Thanh Hà nói không chắc chắn: “Bà nội chắc là do tức giận quá mức nên ảnh hưởng đến cơ thể, làm cho bệnh tình bộc phát nặng hơn.”
“Tức giận quá mức? Ý chị là bà nội bị chọc tức giận?”
Chử Gia Mỹ vô thức nhìn Tần Hoài An, “Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Không cho Tần Hoài An có cơ hội nói chuyện, Vương Thanh Hà đã cướp lời nói trước: “Vừa rồi bà nội muốn Tần Hoài An xin lỗi vì đã giả danh chị, nhưng Tần Hoài An lại không muốn…”
“Thì ra là cô, cái đồ nhà quê dám làm cho bà nội tức giận!” Chử Gia Mỹ tức giận trừng mắt nhìn Tần Hoài An, quay sang Vương Thanh Hà, “Thanh Hà, chị mau cứu bà nội đi!
Vương Thanh Hà không biết nhiều về tình hình của bà cụ, nhưng trong nháy mắt đã nhìn thấy đám người Chử Chấn Phong cũng đang đi tới phía này.
Cô muốn thể hiện bản thân nên nói: “Đừng lo lắng, cứ để chị xử lí. Bà nội vừa rồi đối với chị rất tốt. Chị nhất định sẽ không để bà gặp chuyện gì đâu!”
Cô ta chỉ cần tuân thủ theo cách sơ cứu ngất xỉu thông thường để xử lí sơ qua, rồi sau đó đợi đến khi bác sĩ đến là ổn thỏa.