Chương
“Tôi đã cho người tìm kiếm rồi.” Hàn Âu Dương nói, đôi mắt ẩn bên trong thấu kính của anh ta có một tia kì lạ.
Hàn Lệ Thu dường như không nhìn thấy, bàn tay vừa đặt trên đầu gối thì chậm rãi xoa.
“Không tìm được, vậy bỏ đi.”
Cô ta đột nhiên nói.
Hàn Âu Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta: “Ý cô là, bỏ qua cho hai mẹ con cô ta?”
“Dù sao tập đoàn Chử Thị rất nhanh sẽ là của tôi, đến lúc đó, tôi có hàng trăm cách làm cho Chử Chấn Phong sống không bằng chết!”
Hàn Lệ Thu nhếch miệng cười, hỏi anh ta: “Trên đời này có rất nhiều cách để tra tấn người, anh thấy sao?”
Hàn Âu Dương nhìn nụ cười của cô ta, sau lưng bắt giác ớn lạnh.
Hàn Lệ Thu…có lẽ là người phụ nữ đáng sợ nhất mà anh từng gặp trên thế giới này.
Anh ta che giấu đi sự lo lắng trong lòng, gật đầu: “Cô nói đúng.”
Tôi có nhiệm vụ khác giao cho anh.” Hàn Lệ Thu dần khôi phục vẻ mặt, nói “Chuyện gì?”
Hàn Lệ Thu lấy quyền số tay từ trong ngăn kéo ra, sau đó xé một tờ giấy rồi ném tới trước mặt Hàn Âu Dương.
“Đưa Chử Chấn Phong tới nơi này.”
Trên trang giấy ngoài bức ảnh của Chử Chấn Phong, còn có một dòng chữ, ghi địa chỉ.
Hàn Âu Dương rất nhanh liếc qua, lập tức sửng sốt: “Đây là…”
“Là nơi mà chị gái tôi chết. Tôi muốn ở đó, giải quyết tất cả mọi thứ với Chử Chấn Phong.”
Hàn Lệ Thu cười lạnh, gắp lại quyển số trong tay trong tích tắc.
Quyển số đã bị xé nhiều trang, nhưng tất cả những mục tiêu cô muốn thực hiện, đều được ghi trên đó.
Hàn Âu Dương không nói gì, gấp lại tờ giấy rồi bỏ vào túi áo, sau đó rời đi mà không dừng bước.
Kể từ khi văn phòng này thuộc quyền sở hữu của Hàn Lệ Thu, luôn có một bầu không khí u ám, khiến mọi người cho dù tinh thần hay thể chất đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ngay cả Hàn Âu Dương, cũng không ngoại lệ.
Nhìn bóng dáng của Hàn Âu Dương đứng thất thần ngoài cửa, Hàn Lệ Thu mới mở quyển sỗ trên tay ra.
Ở trang cuối cùng, có một bức ảnh của Hàn Âu Dương.
Sự giết chóc trong mắt cô ta dần dần trở nên đậm hon, lập tức xé nát trang giấy thành từng mảnh.
Sau đó, cô ta lại đặt quyển số vào trong ngăn kéo, trên mặt hiện lên ý cười.
Cô ta cầm chiếc điện thoại trên tay, bấm một dãy số.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nói, cô ta cười nói: “Anh bên đó tiến trình thế nào rồi? Tôi nghe nói Liễu Giai Tâm đã được cứu, như vậy không được. Một lần không thành, anh lại cho bà ta một liều thuốc độc khác. Nếu như bà ta không chết, mối thù của mẹ anh làm sao có thể báo được đây?”
Nói xong, đến khi nhận được câu trả lời của đối phương, cô ta mới hài lòng gật đầu: “Ừ, đi đi, cứ việc mạnh tay làm, tôi sẽ giúp anh.”
Cúp điện thoại xong, cô ta nhếch mép phun ra hai chữ: “Đồ ngu!”
Đặt điện thoại sang một bên, cô ta cuối cùng cũng có thể cười hả hê.
Nhà họ Chử, lần này tôi xem các người có thể tự cứu chính mình như thế nào!