Chương
Tân Bảo Nga chạy nhanh về phía sân Tình Tâm.
Thị vệ dọc đường đứng thẳng người, không hề phát ra tiếng động khi thấy cô đến mà chỉ im lặng kính chào.
Di Bình đi cùng Tân Bảo Nga vào trong sân Tình Tâm, tình quanh một lượt, theo phản xạ nói: “Sân này hình như đã được quét dọn sạch sẽ.”
Tân Bảo Nga không quan tâm, đi thẳng về phía thư phòng.
Cô ta đẩy cánh cửa gỗ của thư phòng ra, vừa bước vào đã thấy bên trong có ánh đèn vàng ấm áp, phản chiếu hai mẹ con đang ngồi đọc sách ở bàn học.
Bị hành động đột nhiên của cô ta làm cho giật mình, hai mẹ con theo phản xạ mà quay đầu lại.
Tân Bảo Nga không khỏi sững sờ: “Tần, Tần Hoài An…sao lại là các người?”
Tần Hoài An cũng không nghĩ tới Tân Bảo Nga lại đột ngột đi vào.
Nhanh chóng suy nghĩ lại xong, cô liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô lấy lại bình tĩnh, nói: “Tôi dự định mang theo Thiên Nam rời khỏi Hải Lam, chú Tân nói gần đây không được yên ổn, nên liền tạm thời sắp xếp cho hai mẹ con tôi sống ở đây.”
Tân Bảo Nga hơi xua đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhếch khóe môi mắt tự nhiên: “Hoá ra, là do bố tôi sắp đặt.”
“Cô Tân, cô vội vội vàng vàng, là xảy ra chuyện gì thế?” Tần Hoài An thuận miệng hỏi.
Cho dù biết bản thân không nên đi hỏi chuyện của người khác, nhưng dẫu sao cô cũng đang sống ở nhà người ta, nếu có việc gì có thể giúp được, cô sẽ cố gắng hết sức.
Tân Bảo Nga lúc này mới chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, trầm ngâm nhìn hai mẹ con Tần Hoài An.
Cô ta dường như đã hạ quyết tâm, nên mới chủ động đi đến trước mặt Tần Hoài An, nói: “Cô Tần, tôi muốn nhờ cô một việc.”
“Cô Tân cứ nói.”
Tân Bảo Nga liếc nhìn dì Bình, dì Bình hiểu ý thì lập tức lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng sách.
Cô ta lúc này mới xoay sang Tần Hoài An, nói: “Thật ra là bác của Liễu Thanh Phong, bệnh tình của dì Liễu. Dì Liễu bị trúng độc, trước đây dì ấy uống thuốc theo đơn của cô, đã hồi phục rất nhiều. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm nay bệnh tình đột nhiên trở nên nghiêm trọng, còn ho ra máu đen…
Nghe xong, Tần Hoài An nhíu mày, vô cùng khẳng định: “Không thể nào. Đơn thuốc tôi kê theo độc tố trong người của dì ấy, làm sao có thể tái phát được? Hơn nữa, ý của cô là bệnh tình còn nghiêm trọng hơn sao?
“Không sai.” Tân Bảo Nga nói, trong lòng thầm nghĩa: “Theo ý trong lời của Tần Hoài An nói, xem ra cô đoán không sai, dì Liễu quả nhiên là bị trúng độc.”
Tần Hoài An lúc này trong lòng đã tính toán kỹ, cô nói với Tân Bảo Nga: “Cô hãy kể lại chỉ tiết tình hình cho tôi biết.”
Tân Bảo Nga mô tả tình hình của Liễu Giai Tâm một cách chỉ tiết.
Tần Hoài An sau khi nghe xong, trầm mặc không nói lời nào.
Tân Bảo Nga đứng ở một bên, cũng không nhàn rỗi, xoay người đi đến giá sách bên cạnh.
“Tôi nhớ trước đây bồ tôi đã mua một cuốn sách y học về giải độc, không biết là ở trong đó có ghi gì không?”
Tân Bảo Nga đang vùi đầu tìm sách thì Tần Hoài An gọi cô ta.