Chương
Tân Bảo Nga nhìn cô xoay người muốn rời đi, không nhịn được mà hỏi: “Lần này cô đi, sẽ trở lại không?”
“Còn phải xem tình hình. Nếu có thể đi càng xa người kia…” Nói đến về sau, Tần Hoài An thấp giọng.
Cô cười nhạt với Tân Bảo Nga: “Cô Tân, cảm ơn cô ngay từ đầu đã cứu mạng. Tương lai còn dài, có duyên sẽ gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Tân Bảo Nga hờ hững nói ra hai chữ, tầm mắt nhìn mẹ con Tần Hoài An trở lại xe. Chiếc xe rất nhanh đã rời đỉ.
Cô ta từ từ thu lại ánh mắt, chuẩn bị quay trở lại bệnh viện.
Một bóng người không biết từ lúc nào, đã xuất hiện sau lưng cô ta.
Tân Bảo Nga nhìn thấy Chử Gia Mỹ đang đứng cách mình mấy mét thì giật mình, có chút hoảng hốt.
Điều ngạc nhiên là sao cô ta có thể xuất hiện ở đây?
Hoảng hốt là, vừa nãy một mình đứng nói chuyện với Tần Hoài An, có phải là bị cô ta nghe tháy rồi?
Trong lòng Tân Bảo Nga đang nghĩ gì đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, giả bộ thờ ơ, đi tới hỏi: “Giai Mỹ, không phải em đang ở bệnh viện sao?
Sao lại đến đây rồi.”
Chử Gia Mỹ như có như không nhìn cô ta cười, trong mắt mang theo vẻ châm biếm, dường như nhìn thấu lớp giả tạo của cô ta, ậm ừ nói: “Hoá ra, người cứu Liễu Giai Tâm không phải chị, mà là Tần Hoài Anl”
Sắc mặt Tân Bảo Nga cứng lại, ánh mắt ẩn chứa sự né tránh, dòng suy nghĩ thoáng qua, cô nói: “Chuyện đó… là bởi vì Tần Hoài An không muốn xuất hiện, nên mới yêu cầu chị làm như vậy.”
Dường như sợ cô ta không tin, Tân Bảo Nga nhắn mạnh: “Chuyện này, em đừng nói với anh trai em, nếu không anh ấy nhất định sẽ cho người đi tìm Tần Hoài An. Chị đã hứa sẽ giữ bí mật về tung tích của Tần Hoài An và Thiên Nam.”
Nói xong, Tân Bảo Nga đánh giá sắc mặt của Chử Gia Mỹ, nhưng lại thấy cô ta không hề động tâm.
Tân Bảo Nga không nhịn được mà siết chặt lòng bàn tay.
Cô ta đã bởi vì chuyện cứu được Liễu Giai Tâm, mà nhận được sự tôn trọng của tất cả mọi người. Nếu như Chử Gia Mỹ nói ra chuyện này, sau này cô ta còn mặt mũi nào mà đối diện với bọn họ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tân Bảo Nga dần dần lạnh đi.
Cô ta đảo tầm mắt, dường như mới kịp phản ứng lại, nghỉ ngờ nói: “Giai Mỹ, dì Liễu là mẹ của cô, sao cô lại có thể gọi thẳng tên của dì áy? Hơn nữa, dường như việc chị cứu dì Liễu, cô không vui cho lắm… lẽ nào, chuyện dì ấy trúng độc có liên quan đến cô sao?”
Trong đầu Chử Gia Mỹ đang suy nghĩ, cô ta vô tình biết được dấu vết của hai mẹ con Tần Hoài An, nên xử lý thế nào mới tốt đây.
Không ngờ rằng nghe thấy Tân Bảo Nga đột nhiên vạch trần việc cô hạ độc.
Mặt cô ta biến sắc, bác bỏ lại: “Tất nhiên không phải! Mặc dù tôi không phải con ruột của mẹ tôi, nhưng đã được bà ấy nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, coi bà ấy như mẹ ruột của mình, làm sao có thể hại bà ấy được!”
Khi nói ra lời này, cô ta siết chặt lòng bàn tay, toàn thân trở nên căng thẳng.
Nghĩ đến những bí mật mà Hàn Lệ Thu nói cho cô ta, cô ta nghiến răng căm hận.
Ban đầu chính vì Liễu Giai Tâm, hại chết mẹ của cô ta. Để che đậy đội ác tày trời của mình, nên bà ấy mới giả vờ hảo tâm nhận cô ta về nuôi dưỡng.
Chương
Nghĩ đến kẻ trộm đã làm mẹ cô ta hơn hai mươi năm, làm sao Chử Gia Mỹ có thể nuốt trôi sự căm hận này?
Thế nhưng, những hận thù sâu thẳm trong lòng này, không thể bị người khác phát hiện!
Vi vậy, trước những nghi ngờ của Tân Bảo Nga, cô ta chỉ có thể phủ nhận.
Tân Bảo Nga thu hết phản ứng của cô trong tầm mắt, dường như phát hiện ra điều gì đó.
“Giai Mỹ, làm sao cô mà kích động như vậy? Thử nghĩ kỹ lại xem, cả ngày cô ở trong phòng bệnh của dì Lưu, muốn hạ độc thì dễ như trở bàn tay. Còn có, dì Liễu trước đây bị trúng độc mãn tính, nếu như thật sự là cô, cô tiếp xúc lâu ngày với chất độc, cơ thể nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi độc tố, phải không?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Chử Gia Mỹ lập tức tái nhọt, vô thức vặn vẹo đầu ngón tay.
Móng tay sáng bóng của cô ta có một vòng tròn màu tím tía mờ nhạt, là do đã bị ăn mòn bởi chất độc. Vì không thể rửa sạch nên cô ta chỉ có thể làm móng tay thật dày để che bớt màu.
Mặc dù vậy, cô ta vẫn kịch liệt phủ nhận: “Tôi không có, không phải tôi…”
Tân Bảo Nga cười nhạt, nắm lấy tay cô ta.
Chử Gia Mỹ sững người như bị điện giật, lo lắng nhìn cô ta.
“Được rồi, nói ra lời này cũng không có tác dụng, tôi chỉ là muốn khuyên cô. Cô đừng phạm sai lầm nữa, bởi vì cho dù thế nào, tôi đều sẽ chữa khỏi bệnh cho dì Liễu. Hơn nữa, anh của cô sẽ bảo vệ tốt dì Liễu, cô cũng không có cơ hội ra tay đâu.”
Tân Bảo Nga nói với một giọng điệu chân thành và tử tế, trong mắt có một ánh sáng yếu ớt vụt qua.
Nghe tháy lời này, Chử Gia Mỹ biết rằng bản thân không cần phải che đậy nữa, chỉ có thể thừa nhận với sắc mặt khó coi: “Tôi, được rồi… là tôi.”
Tân Bảo Nga mỉm cười, thu tay về: “Tôi biết là như vậy, nếu không, cô cũng không đặc biệt đến đây. Là bởi vì ở trong bệnh viện, cô đã nhận ra tôi nghi ngờ cô, đúng không?”
Sắc mặt Chử Gia Mỹ khó coi mà gật đầu, cảnh giác nhìn cô: “Cô sẽ nói cho anh trai của tôi sao?”
“Sẽ không.”
Tân Bảo Nga bình tĩnh nhìn cô ta, sau đó nói: “Chỉ là những chuyện vừa rồi của tôi và Tần Hoài An, tôi cũng mong cô đừng nói cho người khác biết.”
Chử Gia Mỹ kinh ngạc nhìn cô ta một cái, rồi phản ứng lại.
Cô ta vội vàng gật đầu: “Được, vậy chúng ta coi như thỏa thuận, giúp đỡ nhau giữ bí mật!”
“Ừ. Vậy tôi phải về bệnh viện trước, hơn nữa, đề nghị vừa rồi của tôi cô nên nghiêm túc suy nghĩ, từ bỏ đi.”
Tân Bảo Nga nói xong thì thu hồi ánh mắt, sau đó lên xe rồi rời đi.
Mãi đến khi xe của cô ta đi xa, Chử Gia Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, cô ta vẫn nắm chặt lấy lòng bàn tay, nhất quyết không buông.
Từ bỏ báo thù?
Để có ngày hôm nay, cô ta đã chuẩn bị suốt ba năm, làm sao có thể từ bỏ đây?
Có điều những gì Tân Bảo Nga nói không sai, bây giờ trong bệnh viện có vô số ánh mắt nhìn vào Liễu Giai Tâm, nếu xuống tay thì rủi ro quá lớn.
Cô ta chỉ có thể nhẫn lại chờ đợi và chờ đợi.
Trong lòng Chử Gia Mỹ đã định, từ từ bình tĩnh trở lại.