Chương
Bà cụ Chử vốn đã như vậy, nếu bất cẩn sẽ chết, Tần Hoài An giờ phút này thật sự còn dám đứng lên nhận vào người, đúng là hành động. Thật là ngu ngốc chết đi được!
Nếu bà lão này chết trong tay cô ta, ha ha, nhà họ Chử nhất định sẽ không buông tha cho cô ta đâu!
Nghĩ đến đây, Vương Thanh Hà trợn tròn mắt nói: “Bà Chử à, sao không để Tần Hoài An thử chút đi ạ? Bác sĩ thì bây giờ cũng không biết khi nào thì người ta đến. Tình hình bây giờ của bà nội không thể chậm trễ được.”
Liễu Giai Tâm nhìn tình hình của Tống Cẩn Dung, cân nhắc rồi miễn cưỡng gật đầu.
Bà ấy nói thêm: “Nếu có chuyện gì mà xảy ra, cô biết hậu quả của mình rồi đấy.”
Tần Hoài An không nói chuyện, ngồi xổm xuống bên cạnh bà cụ Chử.
Lâm Kỳ Phong lại ngạc nhiên về cách đối xử mà Tần Hoài An nhận được, ngược lại, bà Chử và những người khác có vẻ thân thiện hơn với cô Vương đó.
Nhưng ông ta không nghĩ nhiều, sự chú ý của ông ta nhanh chóng bị hành động của Tần Hoài An thu hút.
Chỉ thấy Tần Hoài An không động đến chỗ nào của bà Chử trước, mà trước tiên cô mở túi lấy ra một cái túi vải dài.
Mở ra chiếc túi vải là một bộ kim bạc với đầy đủ tất cả các loại kim chuyên dụng theo đúng quy chuẩn.
Lâm Kỳ Phong sững sờ, mợ Chử này … còn biết làm cả chuyện này cơ à?
Liễu Giai Tâm và những người khác cũng sửng sốt trước bộ kim bạc này.
“Cô, cô đừng có mà làm loạn.” Chử Gia Mỹ lo lắng nhắc nhở cô.
Vương Thanh Hà cười thầm trong lòng.
Kim bạc – thứ đồ này, cô ta không hiwwur, nhưng mà cũng biết rằng không thể tùy tiện sử dụng ở trên cơ thể con người được.
Cô ta nhớ Tần Hoài An từng nói kim bạc này là do bà nội cô dạy, bà nội chỉ là một bác sĩ nhỏ trong làng, không đáng tin cậy chút nào.
Cô ta chưa bao giờ thấy Tần Hoài An dùng kim bạc khi còn đi học, rõ ràng là cô không đủ kỹ năng để diễn trò cười cho người ta. Bây giờ lại dám lấy nó ra để thể hiện sự thiếu sót của mình?
Nếu một cái kim đâm vào khiến bà cụ Chử một bước lên tận miền cực lạc, đời này Tần Hoài An sẽ hoàn toàn xong đời rồi.
Vương Thanh Hà đột nhiên mong đợi một kết quả như vậy.
Tần Hoài An mặc kệ ánh mắt và ý kiến của người khác, lúc này cô rất tập trung và nghiêm túc sơ cứu.
Bởi cô biết rõ tình trạng bệnh của bà Chử nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần sơ suất một chút là có liên quan đến mệnh hệ cả đời.
Nhưng nghe Chử Chấn Phong ý nói vừa rồi, mười lăm phút nữa bác sĩ mới có thể có mặt ở đó. Nhưng tình cảnh này của bà cụ thì … nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài mười phút mà thôi!
Tần Hoài An mở mí mắt của Tống Cẩm Dung, thấy bên trong có máu đỏ dày đặc, liền nhìn đến lỗ tai của bà, vành tai đỏ bừng. Nhìn kỹ lỗ tai, còn có vết máu.
Cô không còn chần chừ do dự nữa, tay lấy kim tiêm.
Ba cây kim được châm vào đầu Tống Cẩn Dung, hai cây kim ở ngực, và cây kim cuối cùng rơi vào đầu ngón giữa bên trái của à, cũng là điểm cuối của khu trung tâm.
Vừa mới đâm kim xong, một giọng nói tức giận vang lên: “Ai cho cô làm bừa thế hả!”
Chử Chấn Phong sải bước đến bên cạnh Tần Hoài An, kéo xốc cô lên, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm cô.
Người phụ nữ này dám dùng kim bạc châm cứu trên người bà, không biết là kim bạc không thể tùy tiện dùng sao?
Lâm Kỳ Phong nói nhanh: “Cậu Chử, mợ Chử là đang cứu bà cụ nhà mình mà.”
Chử Chấn Phong vì lo lắng cho sự an toàn của bà nội, lại đang vội vàng nên đã bỏ qua sự có mặt của những người khác.
Lâm Kỳ Phong vừa nói xong anh liền tỉnh táo lại, giọng điệu thoải mái một chút, nói: “Tình trạng của bà nội rất nguy kịch, cô không thể làm lung tung được. Bác sĩ sẽ tới đây ngay thôi.”
Tần Hoài An nhàn nhạt nói: “Tôi vừa dùng kim bạc để giúp bà nội thông khí, tiêu tan máu tắc nghẽn trong huyết quản. Hiện tại bà tạm thời không có bị nguy hiểm đến sự an toàn của tính mạng rồi.”
Chử Chấn Phong nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt cô, nhưng không tìm ra lý do gì để nghi ngờ cô.
Chử Gia Mỹ bất mãn nói: “Nói mà giống như thật ấy nhỉ, chỉ là tùy tiện châm vài kim là được à?”
Nói đến đây, cô ta không nhịn được mà nghiêng người về phía trước và kiểm tra cẩn thận lại.
“Này, hô hấp của bà nội hình như đã bình phục, máu mũi cũng không chảy nữa …” Cô ta quay đầu lại, hoài nghi nhìn Tần Hoài An, há miệng rồi lại khép miệng,không biết mình nên nói cái gì.