Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Tần Hoài An đành phải thu hồi ánh mắt nhìn về phía anh ta, kiên định nhìn chằm chằm anh ta, không có phản ứng, vô thức hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Liễu Thanh Phong Phong khẽ cau mày, có chút bắt mãn nhưng vẫn cong khóe môi yếu ớt nói: “Làm bạn gái anh, em không thể không giữ lời.”
Tần Hoài An đột nhiên giật mình, sau đó vỗ vỗ anh ta, “Bây giờ là lúc nào rồi chứ, anh còn nghĩ đến những chuyện như vậy”
“Khu khụ!” Liễu Thanh Phong không khỏi ho khan khi Tần Hoài An đột nhiên vỗ anh một cái.
Thấy vậy, Tần Hoài An nhanh chóng dừng lại, cảm thấy hơi có lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi đã quên vết thương của anh.”
Liễu Thanh Phong từ từ ngừng ho, lại tiếp tục hỏi cô lần nữa: “Em đã đồng ý rồi đúng không?”
Lúc này, Tần Hoài An thực sự không biết phải trả lời như thế nào khi anh ta đang nghiêm túc chất vấn vấn đề này với vẻ mặt nghiêm túc.
Liễu Thanh Phong nhìn thấy sự do dự trong mắt của cô.
Đôi mắt lim dim, nhưng anh ta vẫn xúc động nói: “Xét trên danh phận bạn trai và bạn gái của chúng ta, đêm qua … anh đã dùng thân thể để sưởi ấm cho em, điều này không được coi là đã mạo phạm em đâu ha.”
Nghe vậy, toàn thân Tần Hoài An cứng ngắc.
Liễu Thanh Phong dùng thân thể sưởi ấm cho cô?
Cô chợt nghĩ đến lúc đang mơ màng, chính là vòng tay ấm áp đó.
Thảo nào, thân trên của Liễu Thanh Phong lại trần như nhộng!
Mặt Tần Hoài An đỏ lên, mơ hồ trả lời: “Ừm, cám ơn anh…”
Nói xong, Tần Hoài An đứng dậy, nhặt quần áo rải rác bên cạnh đắp lên người, sau đó đi đến bên cạnh cái đầm nước.
Liễu Thanh Phong nhìn bóng lưng cô và cong khóe môi hài lòng trước khi nhắm mắt.
Tần Hoài An bước tới bể nước, do dự một chút, sau đó nghiến răng nghiền lợi cởi bỏ áo thun ra.
Đó là thời khắc sinh tử, cô cũng không nghĩ nhiều đến vậy nữa.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, ngồi xổm xuống xoa áo thun làm cho nó ướt đẫm trong đầm, sau đó vắt nó rồi đi về phía Liễu Thanh Phong Phong.
Cô dùng áo thun làm khăn ướt để lau vét thương trên người cho anh ta.
Khi chạm vào vết thương, Liễu Thanh Phong vô thức phát ra tiếng động, sau đó mở mắt ra.
Anh mở mắt, nhưng lại nhìn thẳng.
Tần Hoài An lúc này chỉ mặc một bộ nội y, có thể che được nhưng một mảng da thịt trắng nõn lộ ra, vẫn khiến người ta không dời mắt được.
Liễu Thanh Phong nuốt nước bọt ừng ực, nhìn sững sờ.