Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Cô vì anh thậm chí đã từ bỏ cơ hội trốn thoát đầu tiên, sẵn sàng ở lại đây bắt cá cho anh.
Đột nhiên tâm trạng của Liễu Thanh Phong trở nên rất tốt, anh ta mặc kệ vết thương trên người, đi nhặt những cành khô rải rác xung quanh.
Đây chắc là những thực vật trong rừng ngập mặn do thủy triều mang lại.
Liễu Thanh Phong đã trải qua vô số nhiệm vụ ở ngoài thiên nhiên hoang dã từ khi còn là một đứa trẻ, đồng thời kiểm tra khả năng sinh tồn trên thực địa, đối với anh ta, tạo lửa là một trong những kỹ năng cơ bản nhất.
Chẳng máy chốc, một ngọn lửa nhỏ bùng cháy dưới tay anh ta.
Liễu Thanh Phong mở lòng bàn tay đang đỏ rực ra, rồi lại thêm một số cành cây nhỏ vào để ngọn lửa cháy mạnh hơn.
Tần Hoài An đang cầm con cá xoay người, liền thấy bên cạnh Liễu Thanh Phong có một ngọn lửa nhỏ đang cháy.
Cô ngạc nhiên thích thú, “Sao anh làm được vậy?!”
“Đơn giản, chỉ cần một chút kiên nhẫn.” Trong khi Liễu Thanh Phong nói, anh ta đặt hai con cá to đã xử lý xong lên cành cây và đặt chúng trên ngọn lửa để nướng chúng.
Tần Hoài An liền ngồi bên đống lửa. Cô giao cho anh ta ba con cá và một ít tôm vừa bắt được.
“Ngày mai?” Tần Hoài An hỏi.
Liễu Thanh Phong gật đầu, “Địa hình ở đây quá thấp, buổi tối nước dâng lên sẽ bị ngập. Chúng ta hãy tìm một nơi để nghỉ qua đêm.”
Tần Hoài An đồng ý với anh ta, cô nhìn xung quanh rồi chỉ vào một phiến đá tương đối bằng phẳng, nói: “Trên đó được kìa.”
“Được đấy.”
Hòn đá này trở thành “giường” để Tần Hoài An và Liễu Thanh Phong tạm thời nghỉ ngơi.
Sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ giảm mạnh.
“Tần Hoài An, tôi có thể ôm em được không?” Liễu Thanh Phong đến gần Tần Hoài An, dùng một tay ôm cô.
Tần Hoài An cũng cảm thấy khắp nơi đều lanh, lạnh đến mức khiến cô phải khẽ run lên.
Cô gật đầu, “Được.”
Hai người ôm chặt lấy nhau trong bóng tối, sưởi ấm cho nhau.
Tần Hoài An chỉ muốn tiết kiệm sức lực cho ngày mai khởi hành, vì vậy liền ép mình sớm chìm vào giấc ngủ.
Trong khi Liễu Thanh Phong đang ôm cô ấy, trong bóng tối, đôi mắt của anh ta sáng như đuốc.