Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Cho đến khi lượng dưỡng khí cuối cùng trong cơ thể cô bị hút đi hết, khiến cô gần như ngạt thở, cuối cùng anh mới buông cô ra và ôm cô nỗi lên trên mặt nước.
Vừa tiếp xúc với không khí, Tần Hoài An lập tức hít một hơi lớn, lồng ngực dâng lên hạ xuống không ngừng, thậm chí còn không có sức lực nào để ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, chỉ có thể bị ép buộc phải dựa vào anh ta.
Chử Chấn Phong nở nụ cười đắc thắng trên khóe môi, anh nhìn thẳng vào cô, rồi ôm cơ thể cô bơi về phía con tàu đang cách đó không xa.
“Là cậu Chử và cô Tần! Mau tới đón bọn họ lên.”
Vệ Nam ở trên thuyền nhìn thấy có người đang bơi trên biển liền kêu thuộc hạ rồi ném phao cứu sinh xuống.
Cả hai nhanh chóng được kéo lên tàu.
Tần Hoài An khẽ trừng mắt nhìn Chử Chấn Phong, bởi vì trên thuyền có quá nhiều người, khó có thể tính số với người đàn ông vừa rồi cưỡng hôn mình được.
Cô phải dựa vào đầu tàu, thở hồn hến lấy lại sức.
Một lúc sau, Liễu Thanh Phong cũng bơi lên.
Chỉ là sắc mặt anh ta rất khó coi.
Anh ta cởi bộ đồ lặn ướt sũng, ném lên boong tàu, đi đến Chử Chấn Phong.
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, anh ta bắt ngờ đắm anh một cái.
Chử Chấn Phong giơ tay bắt lấy quả đắm, bắt gặp ánh mắt tức giận của anh ta, khóe môi lại nhếch lên, nói: “Tôi vẫn chưa tính số với cậu mà cậu lại hắp tấp ra tay với tôi trước rồi. Đừng quên là tôi đã đưa thiết bị của mình cho cậu thì cậu mới có thể bình an vô sự từ dưới biển lên.”
Liễu Thanh Phong nghiến răng nghiền lợi hỏi: “Vừa rồi anh làm gì Tần Hoài An?!”
Hiển nhiên, cảnh Chử Chấn Phong cưỡng hôn Tần Thiền dưới biển vừa rồi đều bị anh ta nhìn thấy.
Nhưng vẻ mặt Chử Chấn Phong mặt không chút thay đổi, phản bác nói: “Chỉ là mượn một ít dưỡng khí từ trong miệng của cô ấy, lẽ nào cậu thực sự nghĩ rằng, tôi vì cậu mà hi sinh cái mạng của mình?”
Những lời này lại khiến Liễu Thanh Phong không thể phản bác lại được.
Rốt cuộc thì anh ta thực sự dựa vào bình dưỡng khí do Chử Chấn Phong đưa, thì mới có thể bơi ra ngoài.
Đúng như dự đoán- Chỉ nghe Chử Chấn Phong chế nhạo nói: “Chuyện gì cũng có người đến trước người đến sau, Tần Hoài An là bạn gái của cậu sao? Đáng tiếc, cô ấy cũng là mẹ của con trai tôi, hơn nữa con trai của chúng tôi đã hơn ba tuổi rồi.”
Liễu Thanh Phong nghe vậy cũng không nhượng bộ, “Những chuyện trước đây anh và cô ấy làm đều không liên quan đến tôi. Tôi chỉ biết Tần Hoài An đã đồng ý sẽ làm bạn gái tôi, cô ấy thực sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh!”
Những lời này như một mũi kim không một chút lưu tình mà đâm vào nỗi đau của Chử Chấn Phong.